Ở căn cứ, Chính biết Bình đã rời đi được hơn một tuần mà chẳng hề có chút thông tin nào về anh làm cậu lo lắng về sự an toàn của anh. Quan sát trên bản đồ, cậu thấy anh đang ở thị trấn mà trước đó cả nhóm đã giải quyết vấn đề ở đó và cũng thiết lập được giao dịch. Cậu suy nghĩ một chút về việc làm gì ở nơi ấy rồi nhớ ra lời hứa từng nói với ông Thịnh, lại nhìn xem vị trí tọa độ của anh đang ở đâu.
Cả một tuần trời chỉ ở tại vị trí đó, không hề đi đâu cả. Có lẽ anh ta đang điều tra chuyện gì đó mà cậu không hề biết. Cậu xuống dưới xưởng nhỏ của Cường.
- Chính đấy à. - Chưa thấy người nhưng Cường cũng đoán được là cậu tới.
- Ừm, sao cậu lại đoán được mình thế? - Chính tò mò hỏi.
- Thì mình đoán tiếng chân thôi. Mỗi mình cậu là có tiếng chân đặc biệt trong nhà này mà. - Cường trả lời.
Chính cũng phải suy nghĩ về tiếng bước chân của mình. Nhưng rồi cậu cũng phải bỏ qua một bên để trao đổi với Cường về chuyện sắp tới phải di chuyển và lấy xe đi.
- Mấy chiếc này cậu cải tạo tới đâu rồi? Hiện giờ mình vẫn nên ưu tiên các xe gầm cao để cải tạo lại chúng đi dọn tuyết. Làm như đợt trước đó mình làm thì cũng ổn đấy nhưng sẽ hơi mất thời gian nếu hết củi thôi.
- Cái này thì không cần lo đâu. Mình đã xem qua rồi. Làm thế thì nó sẽ ảnh hưởng tới tốc độ và sẽ không ổn chút nào khi ta cứ phải xuống xe và châm thêm củi. Mình đã tính tới chuyện là lấy nhiệt độ từ động cơ dẫn nối ra phía trước, nhiệt độ của động cơ khá cao, từ bảy mươi tới chín mươi độ. Cao nhất có thể tới một trăm hai mươi độ. Nếu dẫn nhiệt tốt thì có thể dẫn ra từ bốn mươi cho tới sáu mươi độ. Lên tấm chắn phía trước. Ngoài việc nó làm từ lõi đồng, mạ bạc nếu có thể. Nó sẽ làm tốt nhiệm vụ hơn.
Cường vừa nói vừa chỉ dẫn tới phía trước đầu xe. Động cơ cũng thường đặt ở đầu xe nhưng theo ý cậu ta lý giải thì sẽ có vài đoạn ống dẫn nhiệt nối từ trong động cơ ra tấm lưới phía trước đầu xe và truyền nhiệt vào tấm lưới ấy. Khi xe di chuyển thì tuyết phía trước sẽ bị tan ra và kết hợp với lưới mắt cá dày đặc thì nó cũng tốt hơn là hai cái thùng phuy sắt thấp lè tè bên dưới.
- Còn chưa kể tới việc sử dụng hai chiếc thùng như thế sẽ làm ảnh hưởng tới tuổi thọ động cơ khi phải chịu nhiệt từ cả chính nó và thùng phuy ấy. - Cường lại nói khiến Chính không thể nào phản bác được. Dù sao thì cậu cũng học chuyên ngành kỹ thuật ô tô.
- Vậy cậu có thể sử dụng mô phỏng trên này thử nghiệm xem sao. Hiện giờ tài nguyên rất thiếu thốn nên mình cần phải tiết kiệm. Toàn bộ thứ mình có mình đã đổ vào hết hệ thống này rồi. - Chính đưa cho cậu một chiếc thẻ từ, nó có thể mở cửa phòng làm việc của cậu, nơi đặt hệ thống Doya.
Còn quyền sử dụng buồng mô phỏng thì cậu cũng cấp quyền thông qua chiếc nhẫn trên tay cậu ta rồi.
- Thế thì tốt quá, mình đỡ phải mất công sức và thời gian cho những phần này.
Cường vui vẻ đáp lại rồi nhìn Chính xem cậu ta có muốn nói cái gì đó không.
- À, về phần xe thì mình đang muốn lấy hai chiếc, một chiếc đi qua thị trấn, một chiếc qua căn cứ của anh Hoàng.
- Xe thì có nhưng muốn di chuyển thuận tiện hơn và muốn dọn tuyết trên đường thì vẫn cần phải cải tạo thêm một chút nữa đấy. - Cường nói với Chính.
- Vậy bao lâu nữa thì xong?
- Có lẽ phải mất khá lâu vì cũng chỉ có mỗi mình đang làm.
- Cậu thiếu người thì có thể gọi người tới trợ giúp mà. Họ rảnh thì họ chắc chắn giúp cậu để có được cuộc sống tốt hơn. Không phải sao?
- Mình cũng có gọi người trợ giúp rồi. Nhưng họ có vẻ như không hiểu biết nhiều về cái này nên không dám động tới. - Cường gãi đầu, cậu cũng không thể chỉ dạy họ phải làm thế nào hay làm những gì.
- Cậu nhờ họ làm một số việc nhỏ nhỏ cũng được. - Chính tới gần bàn làm việc của cậu ta, nhìn xem cậu ta đang làm những gì rồi lại hỏi tiếp.
- Cậu đang cần những gì để tạo ra mấy tấm lưới như thế?
- Sắt, đan chúng thành một tấm lưới rồi lấy lõi đồng từ trong các cuộn dây điện này. Quấn chúng xung quanh tấm lưới sắt.
- Đó! Cậu cứ nói như vậy với họ, họ chắc chắn sẽ trợ giúp cậu mà. Mấy cái như lắp đặt thế nào thì cậu tự tay làm. Còn cái còn lại thì để mọi người phụ cậu cho nhanh. Như thế thì trong vài tiếng tới sẽ có xe cho mình đi.
- Ừm. - Cường gật đầu, rồi nhắn lên trên nhóm cần người trợ giúp. Chẳng ai phàn nàn hay kêu bận nên khi hỏi số lượng người cần thiết là ba thì họ cũng chạy xuống xưởng. Nhất là các cô. Có lẽ trong thâm tâm họ cũng cảm nhận được nếu mình chỉ trong nhà không thì sẽ chẳng mang lại quá nhiều giá trị và mấy cô cũng muốn góp chút sức vào trong công cuộc tái thiết.
Chính trở lại phòng làm việc, suy nghĩ về những người nào cần thiết để tới căn cứ bên ấy.
Người đầu tiên cậu nghĩ tới là Nguyên, trước đó cũng từ chối cậu ấy qua thị trấn rồi thì lần này để cậu ấy tới. Mặc dù không biết là sẽ có chuyện gì nhưng biết đâu cậu ấy lại giúp được mình.
Thứ hai có lẽ là người có khả năng về kỹ thuật để lắp đặt thiết bị thu phát sóng lên trên đỉnh ấy. Nhưng phải đảm bảo không có người quấy phá hay làm nhiễu sóng của thiết bị.
- Doya, thiết bị thu phát sóng của tôi có bị ảnh hưởng tín hiệu thu phát sóng khi đặt ở giữa thung lũng xung quanh toàn là núi hay không? - Chính hỏi Doya bằng giọng nói.
- Thiết bị sẽ bị ảnh hưởng đáng kể nếu đặt ở giữa thung lũng vì núi có thể làm cản trở sóng điện từ, ảnh hưởng chất lượng tín hiệu. Thiết bị sẽ gặp khó khăn trong việc truyền tin đi xa và tốc độ truyền tải dữ liệu sẽ bị chậm hơn. - Doya đáp lại cậu bằng dòng tin nhắn ngắn gọn và chất lượng.
- Có phương pháp nào cải thiện được không? - Chính lại hỏi.
- Có thể sử dụng bộ khuếch đại tín hiệu, lắp đặt ăng ten hoặc lắp ở địa hình cao hơn.
Chính gật đầu, vô cùng hài lòng với kết quả mà cô trả về. Sau đó cậu lại quan sát trong căn cứ, những ai đang rảnh tay thì cậu cũng sẽ cho đi thám hiểm một chuyến để có khi lại thu hoạch được tin gì đó ngoài ý muốn.
Cậu nhìn về Hằng đang chăm chỉ làm nông. Vì cơn bão tuyết hôm trước nên giờ cô đang phải chật vật trong việc trồng lại ngô, và với giống ngô đột biến thì có lẽ sẽ rất nhanh thôi, cả nhóm sẽ có đợt lương thực đầu tiên. Nhưng thay vì chỉ mỗi ngô, Chính cũng muốn có thêm cả những lương thực khác nữa và có lẽ ở thị trấn ấy cũng sẽ có thứ mà cậu cần. Người thứ hai đã được chọn. Giờ cậu lại muốn thêm hai người đàn ông nữa đi cùng để bảo vệ cũng như hỗ trợ anh Bình.
Cốc! Cốc!
Đang mạch suy nghĩ, Chính bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Cậu tò mò không biết là ai đang tìm tới mình. Đứng dậy khỏi bàn làm việc, Chính mở cánh cửa ấy rồi nhìn ra.
- Anh Hải và Nam, có chuyện gì không vậy? - Chính có chút gượng gạo vì chưa nói được lời xin lỗi với anh Hải.
- Mình muốn đi báo thù! - Nam trả lời một cách quyết đoán.
- Hả! Không được! Mà cậu báo thù vì chuyện gì? Vì anh Hải bị chúng t·ra t·ấn dã man? Chuyện ấy thì anh Bình đã giải quyết rồi, cậu không cần lo. - Chính từ chối ngay tức khắc.