Tro Tàn

Chương 66: Dấu Chân Bất Tận!



Chương 66: Dấu Chân Bất Tận!

Khác với dự tính của cậu, lần này đi sẽ có bốn người thay vì là năm hay sáu như trước đó tính toán. Trong đó cũng toàn gương mặt thân quen, chẳng có nổi một gương mặt mới tham dự. Là Vân, Khoa, Linh và cậu. Bốn người trẻ của thế hệ hậu tận thế. Với nhóm người lần này đi, cậu cũng không đặt nhiều vấn đề nhiệm vụ. Giống với bên nhóm của Long, chỉ cần thiết lập quan hệ ngoại giao và trao đổi thông tin từ xa qua thiết bị cậu lắp đặt tại đó là được.

- Bây giờ hẳn là rất nhiều người thực hiện cuộc khai hoang trên trái đất. - Chính nghĩ trong lòng, cậu lại cảm thấy nực cười vì cái tin rộ lên rằng con người sẽ ở ngoài vũ trụ vào năm 21xx. Để bây giờ thì sao? Người giàu thì vẫn phải chật vật sống sót trong thời điểm mà đồng tiền chẳng còn lại bao nhiêu giá trị. Tất cả trở lại thời kỳ làm nông để sống.

- Cậu nghĩ gì thế? - Khoa và Tuấn tới nhìn thấy Chính đang suy tư bên cửa sổ, trông cậu ta có phần ảm đạm và ủ rũ. Khoa hỏi cậu.

- Không có gì đâu, cậu quen với việc mình đứng một mình bên cửa sổ dần đi. - Chính lại gần Khoa, vỗ vai cậu ta.

Khoa không hiểu, trước đó cậu ta rất năng nổ hoạt động, dù đôi khi có phần tự cô lập chính mình nhưng qua được vài tiếng thì cậu ta lại vui vẻ và cười với mọi người, một điệu cười khiến ai nhìn vào cũng thấy cậu ta như đang nghĩ ra thứ gì đó rất vui và hứng khởi làm chuyện ấy.

- Kệ cậu ấy đi. Nhiều lúc cậu ấy có loạt suy nghĩ rất khác người. - Tuấn nhiều năm nay ở chung với Chính cũng quen với hoàn cảnh này. Dù sao thì nơi này cũng là nhà của Chính, ba mẹ cậu ta để lại và Tuấn ở nhờ từ thời học cấp ba rồi.

- Tiếp xúc nhiều với cậu ấy mà cậu vẫn vậy nhỉ. Chẳng có chút thay đổi nào cả! - Linh đi từ ngoài sân vào phòng khách.

Nhìn phong cách ăn mặc của cô cũng đứng đắn hơn rất nhiều so với hai tuần trước. Không còn là một bộ đồ quá lộ hay gợi cảm, kín đáo và ra dáng của một nhà ngoại giao. Khoa cũng bất ngờ vì cô ấy, thông thường ở nhà, chỉ thấy cô ấy mặc một bộ đồ bình thường. Nhiều lắm là một bộ đồ ngủ trông giống đồ thường ngày với vải nhung rộng thùng thình. Hoặc là họ đã quen với hình ảnh của cô ngày thường ăn mặc như vậy trong nhà nên đã quen. Nay cô xuất hiện với ngoại hình mới khiến người như Tuấn cũng không có lời nào để nói.



- Chao! Mình bất ngờ đó. Không thể tin được luôn! - Tuấn hết sức thốt lên. Song lại nhìn mấy người đàn ông, vẫn rất thoải mái trong bộ quần áo thông dụng của mình.

- Mấy cái cậu này, có phải đi chơi đâu! Thay đồ đi! - Linh thúc dục họ. Nhưng cả đám ngây ra đó, chẳng ai nghe cô thế nên cô rất xấu hổ, không biết nên nói gì tiếp.

- Thôi được rồi. Để mình đi thay. - Chính lên tiếng, xóa đi bầu không khí ngượng ngùng này.

Đồ đạc của mấy đám con trai rất đơn giản. Một chiếc quần dài, đi giày đen và với một chiếc áo trông có vẻ lịch sự. Vì những bộ vét trang trọng thì không thích hợp trong hoàn cảnh thế giới hiện tại.

- Hê Hê! Tôi biết cậu ấy thế nào cũng nghe mà. - Khoa nói vào tai Tuấn như đang cố tình cho Chính nghe thấy vì cậu đang đi ngay phía trước.

Tuấn cũng a dua theo cậu ta, cười với điệu cười mờ ám.

Chính biết cậu ta bị lấy ra làm trò vui cho người khác nhưng cậu cũng không để tâm tới, cũng không tỏ ra mình không vui vì chuyện này. Mà để cho họ cứ thỏa mãn trong cái trí tưởng tượng của họ.



Xuống dưới tầng một. Bốn người ngồi lại với nhau họp bàn về kế hoạch lần này.

- Chuyến này đi sợ là sẽ có phần nguy hiểm. - Chính mở lên phần bản đồ, lộ tuyến từ Ngọc Sơn tới nơi của Hoàng cũng được vẽ sẵn. Một phần đường đã bị nham thạch che lấp và một phần đường nhựa còn sót lại trên bản đồ là khu vực cậu ta đánh giá là nguy hiểm với cả nhóm.

- Sao thế? Cậu sợ à?! - Khoa hỏi, vỗ ngực tự tin mình rất can đảm.

- Này! Cậu không định lấy mấy cái tự tin trong trò chơi kinh dị đó làm động lực để cậu dũng cảm đối diện với máu me đấy à? - Tuấn nhìn về phía cậu ta, không khỏi nín cười trước hành động liều mạng ấy.

- Nó có phải trò chơi ảo trên máy tính, đây là trò chơi một mạng đấy! Không có cơ hội cho cậu làm lại đâu! - Linh nói, cô cũng thường hay ghé qua xem xem cậu ta nói chuyện. Là một người con gái, cô cũng tò mò đám con trai nghĩ gì và nói gì nếu không có con gái ở đó. Chẳng giống với tưởng tượng là một đám con trai tụ tập nói chuyện. Khi cô bước vào phòng, chỉ toàn là lũ con gái đang không ngừng trêu ghẹo và tặng quà cho cậu ta.

- Ừm! Thôi nào, chuyện này nghiêm túc đấy. Dù anh Hoàng đã nói là có dựng căn cứ ở gần đó. Nhưng lần trước tới, mình có gặp được một nhóm khác nữa. Bọn chúng có v·ũ k·hí, đạn dược và rất nhiều là đằng khác. Mình lo lắng khi anh Hoàng đã sẵn sàng c·ướp đi lô v·ũ k·hí ấy thì phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Lần này đi thì mình cũng phải tìm hiểu xem chúng ta có cùng một mục tiêu hay không mới là quan trọng. Ngoài kẻ địch, còn cả lý tưởng. Nếu anh ta giống như lần trước đó,…

Ba người biết Chính nói tới, những ngày đầu khi tận thế, nhóm của Hoàng từng có một vài thành phần nổi loạn, muốn xông tới c·ướp nhà của họ nhưng đều bị chú Vĩnh xử đẹp. Nên không rõ khi bốn người trẻ tới thì họ có làm ra chuyện gì nguy hiểm với nhóm không. Họ đồng thời suy ngẫm lại về chuyến đi, nghiêm túc đặt ra những tình huống và đưa ra cách giải quyết trong ngắn gọn. Nhưng người tính sao bằng trời tính. Cả nhóm chuẩn bị đủ loại kịch bản nhưng vẫn có thứ mà họ chẳng thể ngờ được.

- Mấy cậu khởi hành tới nơi ấy à. - Korotkov hỏi Chính, khi bốn người vừa mới đánh xe ra khỏi cổng thì bắt gặp anh từ dưới chân núi lên.

- Vâng! Đúng rồi. Anh có cần chuyện gì à? - Chính hạ cửa kính hỏi anh ta.



Nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ rất vui mừng, muốn nói nhưng vẫn không thành tiếng được, chỉ có thể ậm ừ rồi đi.

Lái xe ra khỏi, Chính vẫn đánh nhãn qua gương chiếu hậu xem.

- Sao thế? Cậu lại có dự cảm gì à? - Tuấn hỏi khi thấy cậu ta mất tập trung.

- Không. - Chính nhẹ đáp lại.

Khởi hành tới căn cứ của Hoàng, kéo dài hơn bốn mươi cây số với chiếc xe đã được Cường sửa đổi, cải tiến cho phù hợp với thời tiết lẫn địa hình mới. Từng lớp tuyết chạm vào tấm lưới đồng phía trước mui xe đều tan ngay lập tức và nước làm nham thạch dưới chân họ nguội lạnh. Tạo cảm giác an toàn hơn. Ít nhất là trong tâm họ nghĩ thế.

Trên đường đi, họ nói chuyện, ca nhạc về thời thanh xuân, những hồi ức đẹp đẽ. Và chỉ một người để tâm tới chuyến đi nguy hiểm và gian khó này.

- Cùng hát lên! Những kỉ niệm tươi đẹp, trong sáng ngày tựu trường. Ta dành hết tuổi xuân của mình vì cuộc sống học đường. Vì thời sinh viên ấy, hiếm lắm cảm giác ngày đầu tiên.

Họ ca vang bài ca tuổi trẻ của trường. Một kỷ niệm đẹp ùa về. Cứ thế cả đoạn đường, ngay cả Chính cũng không kìm được mà tham gia vào trong nhóm và trở thành giọng ca đệm cho bản nhạc. Khi kết thúc và định chuyển sang bài khác, Chính bất ngờ đạp phanh gấp. Cả đám chúi đầu về phía trước.

- Sao thế? Tự dưng phanh gấp vậy! - Linh thốt lên vì cô cũng chẳng kịp để ý suýt chút nữa đập đầu vào ghế trước.