Chính bỗng dưng nhiệt tình quá mức, dù là kẻ ngốc cũng biết cậu ta đang có ý đồ gì. Đặc biệt là người con gái như Linh, tính cô cũng vốn n·hạy c·ảm với những thay đổi của người khác nên khi thấy thế này thì cô cũng phải đồng ý rằng Chính đúng là đang có cảm tình đặc biệt với mình. Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện này với cậu ta. Nên cô tự mình đứng dậy, đi trở lại về xe, mặc cho hai người còn lại chăm sóc tên nhóc.
- Sao lại về rồi? Cậu đang b·ị t·hương mà? - Chính hỏi cô khi thấy cô tự mình trở lại xe.
- Có sao đâu? Chuyện này nhỏ à, chẳng ảnh hưởng gì hết á. - Cô vẫn rất tự tin về v·ết t·hương sẽ không quá nặng.
Cô đưa tay ra cho cậu băng bó v·ết t·hương, nhưng cậu vẫn chưa hành động. Cậu ta cẩn thận đeo găng tay, sát trùng qua một lần rồi mới chạm vào v·ết t·hương ấy. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nắn nhẹ để kiểm tra v·ết t·hương. Thì cậu mới dám chắc nó chỉ bị xước và mảnh hắc diện thạch đã vỡ ấy không găm vào da thịt cậu. Lấy băng gạc, xịt sát khuẩn lau qua xung quanh phần v·ết t·hương rồi cậu sử dụng băng dán, khép miệng v·ết t·hương rồi mới dán vào.
Sau khi hoàn thành, cậu thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Linh cũng không để ý quá nhiều tới cậu ta, xong việc thì cô quay qua chỗ của Khoa và Tuấn. Dường như họ vẫn đang trông chừng cậu ta và hóng hớt xem khi nào thì nó tỉnh lại.
Chính thấy cô lạnh nhạt với mình như vậy. Cậu chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục tập trung vào bãi chiến trường bên ấy.
Nãy giờ kiểm tra hết rồi, nhưng cậu vẫn muốn xem xét lại và tưởng tượng xem nó diễn ra như thế nào.
Nhưng cậu tưởng tượng thế nào cũng không thể ra được cảnh chiến đấu ở đây. Nhưng có thể khẳng định là không có ai phải t·hiệt m·ạng.
- Hức! Hức!
Tiếng nức nở khóc của đứa nhóc từ xa trong rừng vang tới chỗ của Chính, cậu không hiểu lý do tại sao mà lại như thế. Cậu quay qua nhìn, thấy ba người dẫn theo tên nhóc ấy quay trở lại. Trước đó không để ý tới, nhưng tên nhóc này trông cũng rất được, đôi bàn tay chai sần của cậu khiến Chính thấy đặc biệt. Dáng người nhỏ bé, mảnh nhưng trông rất nhanh nhẹn. Sắc mặt nó trở nên hồng hào hơn khi được ba người chăm sóc, nhưng trên người vẫn có dấu hiệu bị bệnh. Da nó xuất hiện những vết ban màu xanh lam rất đáng sợ.
- Cậu dắt tên nhóc này ở đâu ra vậy? - Chính hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Thằng nhóc thấy thế, nhưng nó chẳng hề sợ hãi mà khóc lên vì đà nức nở hồi nãy. Nó nín thinh.
- À, nó bắn rơi máy bay của cậu nên mình đã bắt nó lại hỏi tội. Và trông thằng bé có lẽ đã ở đây rất lâu. - Tuấn trả lời.
- Nhưng nó có vẻ đang bị bệnh. Liệu có ổn không? - Chính e ngại vì ngoại hình của nó.
- Em không bị bệnh!! - Nó hét lên.
- Thế mày giải thích sao về vết ban trên người? - Chính hỏi đứa bé.
- Nó là trước đó em đã có rồi. - Đứa bé trả lời, giọng nhỏ dần.
- Thế à. Vậy nói đi, tại sao mày lại bắn rơi máy bay của anh? Mày còn chưa xem anh mày là người tốt hay xấu đã làm ra chuyện như thế, thế thì tao để mày lại đây cho c·hết rét nhé! - Chính khó chịu vô cùng khi nó bắn rơi máy bay của cậu. Cậu vì sửa lại nó mà thiếu thốn rất nhiều tài nguyên. Không phải cứ muốn là có. Mỗi lần ra ngoài chỉ có nhiệm vụ thực sự quan trọng thì cậu mới mang bên mình.
- Em xin lỗi.
Nó trả lời xong, như động vào lòng tự ái của nó nên nó đã im lìm một lúc, xong quay người bỏ chạy đi mất.
Vừa được một lúc, trên tay còn ôm theo chiếc chăn, Khoa dẫm vào chiếc chăn, cản lại tốc độ của nó.
- Mày chạy đâu thế? Thằng này!
Khi nó ngã xuống, Khoa chạy tới hỏi.
- Anh ta không cho em ở lại thì em ở lại làm gì?
- Thế mày định quỵt đồ ăn với đồ cứu trợ của bọn này đấy à? Nôn thông tin ra đây! Những gì mày biết và những gì mày nắm được khi xuất hiện ở gần đây. - Khoa nói ra mục đích. Tất nhiên sẽ không bỏ qua việc nó b·ắn h·ạ chiếc máy bay.
- Mày sẽ phải ở lại trả nợ, vì bọn này đã cứu mạng mày lại cho mày cái ăn cái mặc nên mày phải đền đáp lại công sức ấy.
- Đúng! Em sẽ phải đi làm ruộng, làm nhà cho bọn chị. - Linh nói từ xa cho nó nghe.
Nghe được vậy, nó cứ tưởng bở rằng nó sẽ được ăn mặc ấm áp nó cúi đầu không dám đối diện vì nó đang khóc. Đôi mắt nó đỏ hoe, rưng rưng nước muốn nhìn thẳng mặt nhưng không dám.
- Sao?! Mày phá xong bỏ chạy mà chẳng lấy hồi báo thế à? - Chính tới nói với nó. Mồm miệng tuy độc địa với người khác nhưng đều vì có ý tốt cho nó. Dù e ngại nó mang bệnh trong người nhưng đây cũng là loại bệnh cậu chưa hề biết tới. Nếu có thể xem xét và không có khả năng l·ây n·hiễm thì cũng là một điều tốt cho y học của cả nhóm.
- Thôi, lên xe đi. Cậu đừng nói nó nữa, không nó khóc ra đấy. - Tuấn đẩy Chính lên trên xe.
- Đúng, đừng mất thời gian nữa. Trên đường vừa đi vừa kể cũng được. - Linh nói. Dừng lại cũng quá lâu rồi, nên tiếp tục chặng đường kế tiếp.
Lên ngồi ghế trước, ghế sau là Khoa cùng với Tuấn với thằng nhóc. Trong nhóm hiện giờ có lẽ là chỉ có Tuấn là hiền lành và khiến nó tin tưởng nhất.
Khoa cùng chung suy nghĩ với Chính, chiếc máy bay đó cũng không phải hàng rẻ tiền. Thực sự hiểu được sự đau sót của cậu khi chiếc máy bay b·ị b·ắn vỡ như thế. Trước đó cũng b·ị b·ắn vỡ rồi nên khi chiếc này bị t·ấn c·ông, cậu nổi nóng là hiển nhiên. Ngồi loay hoay kiểm tra nó, còn Tuấn thì vừa an ủi vừa hỏi nó.
- Sao mày lại ở đây thế? Có lẽ ở đây cũng lâu rồi đúng không?
- Dạ. Em cũng với nhóm nữa, có cả bà di cư theo lệnh của Chính phủ tới chỗ ấy, nhưng trên đường đi lại có người đi xe tới. Chúng c·ướp hết của cải, thậm chí là còn bắt mất mấy người trong nhóm đi rồi. Toàn bộ đống lương thực ấy là để dùng cho chuyến đi này. - Thằng bé lại rơi nước mắt khi nhắc tới người bà thân yêu của mình.
- Thôi, không khóc nữa. Có thể bà của nhóc vẫn còn sống thì sao? Nhóc nên thấy may mắn vì được đây cứu. - Khoa nói.
- Đúng, không nên như thế. Muốn tìm lại bà của mình thì nhóc phải sống tiếp chứ. - Linh tiếp lời.
Có lẽ thằng bé đã đỡ hơn phần nào, nên khi hỏi tiếp về những chuyện diễn ra ở đó và nhóm người ấy có điểm gì nhận diện hay không, thằng bé trả lời vô cùng thành thật.
- Em thấy chúng chẳng có điểm gì đặc biệt cả. Chúng chỉ đi xe máy, ô tô, nhưng khi chúng tiếp cận thì chúng bao vây lấy bằng việc đi xe vòng quanh. Chúng tiến tới định bắt một vài người đi nhưng có người đã chống trả lại chúng, xe lương cũng bị chúng lấy mất.
- Sao nhóc lại thoát được?
- Tại lúc đó, chúng thấy em bị bệnh. Sợ l·ây n·hiễm nên chúng bỏ em lại.
- Ra vậy. Thế mấy người đi cùng không biết chuyện này à?
- Họ biết, nhưng tiếp xúc nhiều cũng chẳng có ai bị bệnh nên họ chẳng e ngại nữa. Bà cũng định ở lại nhưng em không thể làm vậy được. Nếu ở lại thì bà không sống nổi.
- Vậy là cũng biết suy nghĩ. Thế giờ nhóc muốn cứu người chứ gì? Biết đâu trên đường đi có thể bắt gặp bọn chúng. Chính nhỉ? - Linh vừa nói. Cậu cũng không thể nào từ chối được, dù sao thì hiện giờ cứu được ai thì cứu.
- Ừm, nhưng có lẽ là phải suy nghĩ chu toàn trước khi cứu. - Lái theo vết bánh xe vẫn còn in trên tuyết. Đoạn đường khá xa và tới đường nhựa thì đã chẳng còn lại bất kỳ dấu vết gì.