Tro Tàn

Chương 71: Bàn Bạc Kế Hoạch



Chương 71: Bàn Bạc Kế Hoạch

Chính kể lại tình hình của cả nhóm đang gặp phải cho Tuấn và Khoa nghe với sự trợ giúp của Linh. Nếu không có cô thì chẳng biết Chính sẽ làm sai lệch nội dung của câu chuyện đi xa tới mức nào nữa. Thậm chí là biến nó thành một phần truyện hoàn toàn mới cho mà xem.

Dù Tuấn có thể hiểu hết toàn bộ nhưng Khoa thì phải nhờ Linh mới có thể nắm được.

Tuy là thế nhưng nói về tài năng của Chính thì không thể phủ nhận. Chuyện cậu ta lên kế hoạch cho Hoàng và nhiệm vụ của từng người phải cực kỳ kỹ càng và suy tính cẩn thận để không có ai gặp phải nguy hiểm.

- Giờ mình cứ thực hiện theo kế hoạch như thế. Nếu có vấn đề thì có thể thông qua tin nhắn liên hệ. - Chính nói.

- Sao cậu không làm cho mọi người một chiếc tai nghe có thể nghe thấy giọng nói của nhau như mấy chiếc tai nghe không dây ấy? - Khoa hỏi.

- Mình đâu có thời gian và tiền bạc để phát triển thứ đó đâu. Dự tính ban đầu của mình đặt hết vào hệ thống nhân tạo, hệ thống năng lượng điện và đống đồ mạng xã hội hết rồi. Nếu mình nhiều tiền thì mình cũng đâu phải xây dựng mấy thứ đó làm gì. Thà mua hết lương thực dự trữ cho mọi người sống sót qua ngày rồi chờ đợi Chính phủ cử người tới hỗ trợ thì hơn. - Cậu đáp lại.

- Không phải cậu có bố mẹ…

- Khoa! - Tuấn nhắc nhở cậu về lời nói của mình. Có vẻ như Tuấn không muốn ai nhắc tới cha mẹ của Chính.

Chính cũng không nói gì cả. Mặt cậu chỉ hơi trầm xuống, nghĩ tới hình bóng của cha mẹ mình, và cả một hình bóng xa lạ, cậu chẳng nhớ nổi người ấy có khuôn mặt thế nào. Có lẽ là giống mình nhưng vẫn mang điểm di truyền của một trong hai phụ mẫu thân sinh chăng?

Dù hai người bạn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết mình không nên nói điều n·hạy c·ảm ấy trước mặt cậu và chuyện này nên để cậu tự bộc bạch ra thì hơn.



- Mình xin lỗi. - Khoa cúi đầu nói.

- Không sao đâu, dù gì thì mình cũng sẽ nói với mọi người sau. Hiện giờ đang trong thời điểm căng thẳng. Trong lòng địch, tất cả không được chủ quan, phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Nhất là b·ạo l·oạn hay đợt t·ấn c·ông từ kẻ thù của chính căn cứ này.

Theo kế hoạch của Chính thiết lập. Cậu dự tính thâm nhập vào bên trong khu sản xuất bằng việc để Linh mạo hiểm tiến vào. Còn ba người sẽ ở bên ngoài, ngoài thu thập thông tin, còn phải đánh giá tình hình của căn cứ, cũng như lựa chọn những người đáng tin cậy để họ biết về kế hoạch lật đổ sự thống trị của hắn. Trả lại nơi bình yên cho nơi này.

- Cậu không nghĩ một người con gái một mình vào hang địch như thế không mạo hiểm à? - Tuấn hỏi.

- Tất nhiên mình lo lắng. Nhưng mình tin tưởng Linh sẽ làm được. - Chính đặt trọn niềm tin vào cô.

- Mình sẽ làm. - Linh đáp.

- Thế cậu cứ làm theo kế hoạch, từng bước tiếp cận mọi người, quan sát sinh hoạt của họ ở khu sản xuất cũng như xem họ làm những gì khi không thể về thăm người thân được. Nếu có thể tìm ra được căn nguyên thì càng tốt. Mình sẽ cố gắng tiếp ứng, đưa v·ũ k·hí cho cậu để cậu có thể phòng thân. - Chính gõ gõ lên khẩu súng lục đặt ở trong hộc đồ chiếc xe.

- Ừm. - Cô trả lời với vẻ chẳng hề tự tin là mình có thể sẵn sàng b·ắn h·ạ. Nhưng rồi ánh mắt cô thay đổi. Không thể b·ắn h·ạ thì có thể đe dọa chúng cũng được.

Nói rồi mọi người chia nhau ra thực hiện kế hoạch của mình. Khi Linh và Chính đi loanh quanh thăm dò xem có cơ hội nào không ở khu nhà ở chính giữa thì bắt gặp Hoàng từ trong lối hẹp đi ra.



Khi đi ra, khuôn mặt anh suy tư, Chính không định tiến lên hỏi. Dường như cậu đã nghi ngờ về có chuyện gì đó xảy ra với anh ta. Khi anh ta nhìn lại thấy Chính, anh ta thay đổi một trăm tám mươi độ.

- Chính à. Anh có chuyện này muốn nói. - Hoàng kể lại cuộc gặp của mình với ông thủ lĩnh.

- Hả?! Căn cứ không phòng thủ nữa mà phát động t·ấn c·ông á?

- Sao lại thay đổi nhanh như thế? Chẳng lẽ đống v·ũ k·hí lần trước thu được từ chúng,… Đủ rồi sao? - Linh hỏi.

- Ừm. Ông ta quyết định t·ấn c·ông rồi. Và giờ mình cần thêm lực lượng. Vì vậy, các cậu giúp tôi được không? - Hoàng hỏi với vẻ cầu khẩn. Vô cùng cấp bách.

- Chuyện này,… - Linh nhìn Chính. Nếu thế này thì không thể nào thực hiện được kế hoạch của Chính là giải cứu và lật đổ gã thủ lĩnh ấy.

- Vậy bọn em có lợi gì từ trận chiến ấy? - Chính hỏi.

- Cậu có thể lấy bất kỳ thứ gì mà cậu muốn. Thậm chí là toàn bộ lương thực, thực phẩm và v·ũ k·hí đạn dược từ căn cứ kẻ địch. Tôi sẽ giả như bị một nhóm t·ấn c·ông c·ướp hết chiến lợi phẩm khi trở lại. - Hoàng nói với vẻ tinh ranh hơn.

Chính suy tư một hồi lâu sau.

- Được! Em đồng ý, nhưng vẫn phải nói với anh là bọn em chỉ có ba người có thể tham gia vì Linh phải ở lại đây chăm sóc đứa em nhỏ của cô ấy. - Chính nói, rồi chỉ về chiếc xe. Đứa bé đang chùm chăn lên trên đầu và khuôn mặt nhỏ của nó lộ ra cửa sổ, nhìn ngó căn cứ.

- Ừm. Ba người cũng được rồi. Thông tin căn cứ bên ấy, anh cũng đã nắm được rồi. Anh sẽ triệu tập mọi người để bàn bạc về kế hoạch t·ấn c·ông. Em cứ chuẩn bị trước đi. Xong chuyện này, anh đội ơn bọn em rất nhiều. - Hoàng nói, hai tay nắm lấy cậu, cúi thật sâu cảm ơn.



- Vậy em đi trước. - Chính nói rồi rời khỏi đó cùng Linh.

Trên đường ra xe, Linh nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

- Chuyện vô lý như thế mà cậu đồng ý à? Chưa biết nguy hiểm thế nào vì phải đấu súng với những kẻ liều mạng sinh tồn trong thế giới này. Lại còn kéo theo cả mạng của hai người bạn. Chưa kể tới việc cậu sẽ bị đem ra làm bia đỡ cho bọn họ khi anh ta nói là chia hết chiến lợi phẩm cho mình.

- Cậu cũng bắt đầu nghi ngờ họ rồi à? - Chính hỏi như mỉa mai cô vì trước đây cô cũng là một trong số những người đồng ý cho nhóm của anh ta vào lánh nạn. Nhưng bất thành và nhóm của họ phải nằm ngủ dưới chân núi.

Cô không biết nói gì, nhưng chuyện anh ta nói. Đưa hết toàn bộ cho mình. Làm sao có thể dễ dàng vậy được?

- Kế hoạch có thay đổi rồi. Mình cũng không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng phải đảm bảo an toàn cho chính mình. Mình sẽ nhờ đứa nhóc ấy giúp đỡ cậu. Trông cậu ta có vẻ không được tốt vì hành động trước đó nhưng mình cũng không còn lựa chọn khác.

Cậu nói với Linh rồi mở cửa xe, đánh xe ra khỏi căn cứ phế liệu này, đón hai người bạn lên xe rồi bàn bạc lại.

- Để Linh một mình ở đây và đi thực hiện cuộc t·ấn c·ông vào căn cứ như thế có phần nguy hiểm. Cậu liều thật đấy. Chuyện này với mình không hề có chút lợi nào khi cả hai đều phải đưa mình vào tình cảnh ngặt nghèo.

- Mình biết, nhưng không làm gì được. Đã tới đây rồi, nếu không giúp và tìm hiểu vấn đề, có lẽ mình sẽ là người gặp nguy hiểm trong thời gian gần nhất.

- Chúng ta còn đồng minh. Họ chẳng nhẽ không giúp? - Tuấn nói.

- Có thể họ giúp. Nhưng sao đảm bảo được họ giúp mình mãi. Mình phải tự đứng lên và tự trưởng thành lên thôi. Nhớ thời chiến, những anh lính bỏ giảng đường để theo tiếng gọi tổ quốc ấy. Họ tiếc gì đời thanh xuân của mình. Đến mình trong tình cảnh này, mình cũng không tiếc. - Chính đáp lại, khởi dậy lòng tự hào vì một thế hệ tri thức cứu nước.