Tro Tàn

Chương 74: Rượt Đuổi!



Chương 74: Rượt Đuổi!

Mang theo chiến thuật quay đầu và làm giảm thời gian truy đuổi của bọn chúng đi được một phần nào đó. Hoàng nhanh chóng xoay bánh lái, tiếp tục bỏ chạy hết ga hết số. Khi vừa mới quay xe trở lại đường, vừa phải quan sát phía sau khiến anh khó mà tập trung lái xe và hết tốc độ.

Anh đạp mở cái hộc đồ bên trái ghế lái, trong đó lăn ra một vài quả bóng bay cùng với một lọ mực anh cất giữ cả tháng trời.

- Hai cậu bơm rồi ném về phía chúng cản tầm nhìn của chúng. Ta mới có cơ hội thoát thân.

- Vâng! - Hai người đáp lại xong, lấy đồ rồi chia nhau bơm bóng. Bơm được quả nào, họ lại ném ra quả ấy.

Với tốc độ hàng trăm cây số một giờ trên đường quốc lộ. Từng đường cong được anh ôm bá·m s·át, cho dù có những lúc không kiểm soát được vì cua gấp và phải giảm tốc, vẫn bị v·a c·hạm với những con lăn chắn bên đường. Nó làm anh càng thêm nguy hiểm khi không thể nào cắt đuôi được bọn chúng.

Hai người ngồi phía sau xe thấy chúng không nổ súng. Họ thò đầu ra cửa sổ, trên tay cầm quả bóng được bơm căng mực và ném về phía chúng.

Có quả ném trúng xe, nhưng không phải là kính xe, có quả rơi xuống mặt đường. Tuy có làm bọn họ loạng choạng tay lái nhưng không thể nào giúp họ thoát khỏi tầm nhìn. Vẫn còn khá nhiều trong xe và khi họ cần giảm tốc lại để có thể ném chuẩn xác hơn.

- Anh giảm tốc đi, thế này khó ném quá.



Hoàng không đáp lại, nhưng tốc độ của hàng cây hay cảnh vật lướt qua mắt họ đã giảm dần so với trước. Chiếc xe truy đuổi họ đằng sau cũng dần lớn hơn, họ chớp lấy cơ hội này. Đem những quả bóng còn lại ném về phía chúng. Dù lớp kính trước xe bị che chắn khá nhiều tầm nhìn bởi lớp sắt chống đạn. Nhưng khi bóng nước chạm được vào chúng rồi vỡ ra. Mực bắn tung tóe lên trên. Họ biết mình đã thành công khi chiếc xe ấy giảm tốc độ rồi ngừng hẳn.

Nhìn gương chiếu hậu trong xe hướng về sau. Thấy nó đã ngừng truy đuổi. Anh cũng phải phóng thật nhanh để tránh việc chúng đổi người lái hoặc đổi người truy đuổi. Cứ thế thoát khỏi tầm ngắm, anh thở phào được một hơi, nhẹ nhõm hết cả người.

Bên Chính, cậu là người bỏ chạy khá sớm và cũng có một số người bám theo cậu nhưng với tự tin của cá nhân cậu, khả năng đánh lái khét lẹt thì cậu đã bỏ xa từ sớm. Nhưng để tránh những người phía sau gặp phải điều không hay diễn ra, cậu bảo hai người bạn nhắm bắn vào chiếc xe phía sau.

Hai người có phần chần chừ, không dám vì trước đó lên chiến trường ác liệt, liên tục xả đạn vào những người chẳng hề quen biết, nhưng cùng nói chung một thứ tiếng cùng là con người thì đã làm cả hai run rẩy vô cùng rồi.

- Hai cậu cứ nhắm vào lốp xe cũng được. Nhưng phải cẩn thận đừng để chúng bắn vào người đấy.

Chính nói với hai bạn thân. Sau khi thấy họ cũng chấp nhận giơ lên khẩu súng, nhắm vào đằng sau. Hít hơi lấy lại bình tĩnh một chút, hai người chỉ biết bóp cò và giữ lại đầu súng không bị giật lên trời.

Hai người chỉ ghìm, giữ và bóp cò. Còn đạn bay theo hướng nào họ cũng chẳng lo ngại lắm vì biết đâu may mắn sẽ đến với họ và làm thủng lốp xe của chúng. Nhưng bắn từ phía trước như thế là rất khó. Thường muốn bắn thủng lốp, người ta thường bắn phương ngang, lúc ấy thì diện tích mặt lốp sẽ lớn hơn và dễ chuẩn xác hơn là chỉ dựa vào vận may.

Nếu nó bắn xuống đất rồi bật lên lốp, hoặc nếu viên đạn găm trực tiếp vào trong lốp. Chính chẳng hi vọng điều ấy sẽ xảy đến với ba người họ.



- Dừng xả đạn đi mấy cậu. Tớ thấy là nên đi ngang hàng và bắn lốp bọn họ được rồi đấy.

Chính nói rồi, hai người dừng xả đạn, kiểm tra lượng đạn còn lại trong băng và thay thế một băng mới.

Khi ấy hai người suy nghĩ xem làm thế nào để đảm bảo an toàn cho cả bọn khi phải đấu súng trực diện với bọn họ, những kẻ máu liều.

- Được rồi! Vào đi! - Tuấn nói với Chính, cậu vỗ vai Khoa.

- Khoa, cậu đảm nhiệm bắn lốp. Mình sẽ ở trên để bắn vào chúng, không cho chúng cơ hội bắn ngược lên mình. Cậu làm được không?!

- Ừm. - Khoa đáp lại, súng đặt sát xuống thành cửa chĩa thẳng về lốp phải trước.

Lúc Chính giảm tốc lại, đánh lái sát sang bên đối diện của xe phía sau. Tới một đoạn, chúng định ló đầu ra để bắn ngược lại xe của Chính nhưng Tuấn bình tĩnh hơn, cậu thấy dấu hiệu không ổn thì lập tức bắn vài viên đạn cảnh cáo họ. Quả nhiên hữu hiệu, hắn không ló ra nữa và tốc độ cũng tăng lên. Khoa thấy mặt tiết diện hình tròn của chiếc xe đã lộ ra.

Keng, keng. Hai viên đầu chạm vào thành xe, viên cuối đặt hi vọng nó có thể đâm vào lốp nhưng không thành. Khi ấy Tuấn lại hỗ trợ cậu ta ngắm chuẩn xác hơn, bắn về người lái, lại ngắm vào cửa xe phía sau. Xả đạn liên tục như thế nhưng chẳng tạo ra quá nhiều t·hương v·ong cho chúng vì chúng đã có lớp phòng hộ chắn đạn phía trước kính.



Khoa bỗng xuất thần, bắn thêm ba viên nữa thì nó đã chuẩn xác làm thủng lốp xe của chúng. Tốc độ của chúng dần chậm lại, hai người chui tọt lại phía sau.

Đám người ấy xuống xe, trên tay cầm súng muốn bắn nhưng nhận thấy tốc độ của Chính ngày càng xa, không thể nào bắn được nên bỏ qua. Dù sao cũng không mang lại lợi ích gì, nên từ bỏ để tránh tiêu hao không cần thiết.

- May thật! Cuối cùng cũng thành công rồi. Hi vọng là bên Linh vẫn ổn. Nhưng có lẽ là trước khi được an toàn thật sự, có lẽ nên bàn lại kế hoạch với Hoàng. Mình đang tính tới một chuyện khác. - Chính nói, trong đầu cậu có hàng loạt suy nghĩ chạy qua và một kế hoạch đã được lập lên.

Khi có người đang kiểm tra lốp xe, chẳng may thay chúng lại dừng ngay đoạn cua nên khi có tiếng xe từ xa lao tới, chẳng kịp phanh gấp nên cả đám đã bị xe tới sau đánh lái rồi đâm phải. Bọn chúng chỉ trợn mắt nhìn chiếc xe lao tới, trong vài giây đã thình lình phía trước mặt mình.

Chiếc xe ấy cũng chẳng phải người của bọn chúng. Mà là nhóm của Hoàng. Với vết đạn lỗ chỗ trên cửa, mảnh sắt nở như hoa trên ấy khi đánh lên người chúng. Thêm với tốc độ cao thì e là chẳng còn ai còn sống sót trong cú v·a c·hạm ấy.

Cũng chính nhờ chúng đứng đó mà Hoàng đã không văng ra khỏi đường.

- Anh lao nhanh quá, lại cua gấp vậy. Cận thận bị lật xe đó. - Người trong nhóm nhắc nhở anh. Nhưng khi tò mò anh ta nhìn lại thì không chịu nổi. Phải thò đầu ra cửa bên cánh phải n·ôn m·ửa vì cảnh tượng kinh hồn bạt vía.

Chiếc xe lao v·út đi xa rất xa rồi, Hoàng mới nhìn từ gương hậu trong xe. Nhìn vũng máu đỏ tươi nhỏ bé trong ấy, anh nên thầm cảm ơn vì may mắn không trực tiếp nhìn cảnh tượng ấy. Một cảnh mà khi có nã súng vào người khác cũng không kinh hãi như thế.

Chưa đến vài chục phút sau, Chính và Hoàng đã gặp nhau. Nhưng rồi chẳng có lấy một chiếc xe nào khác đuổi theo. Họ biết chắc chắn tất cả đã thất bại toàn tập trong trận chiến này. Hoàng cúi đầu, không biết sẽ phải ăn nói thế nào với người nhà của họ. Cũng không dám đối mặt khi trở về.

Chính thì không giống vậy, cậu không lo lắng về căn cứ ấy. Cậu chỉ lo cho những người bạn chưa qua được cơn sang chấn tâm lý hậu c·hiến t·ranh và sự an toàn của Linh có được đảm bảo hay không.