Dáng người gầy gò nhưng đầy ám ảnh, một con người vô hồn, không một tiếng động nhưng đôi mắt của cô ta hiện lên vẻ dãy dụa trước khi ra đi. Có lẽ cô ta đã cảm thấy vô cùng đau đớn.
Sàn bị nhuộm đỏ, và cánh cửa ấy bị phá hỏng thì mới có thể biết chuyện xảy đến ở bên trong.
Hà thở dài thật lâu rồi bảo Linh ra ngoài chặn không cho người nào khác vào trong. Còn cô thì phải nhanh chóng, âm thầm xử lý cái xác ấy. Vết máu loang lổ trên mặt đất và động mạch cổ bị cái dĩa găm thật sâu. Đó là nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết của cô ta.
Đứng ngoài cửa, Linh không cách nào bình tĩnh lại, đôi tay cô xoa liên tục vào nhau, thể hiện ra sự bối rối và hỗn loạn.
- Chị, có cần gọi người giúp không?
- Không cần đâu.
Tại sao lại vậy? Không cần người trợ giúp, cũng không báo cho những người khác về việc có người đã t·ự s·át ở đây. Cô vô cùng hoảng, bất kỳ mọi suy nghĩ liên quan tới thứ gì đều biến mất, thay vào đó là hình ảnh ấy, nó đang hiện diện ngay trước mắt. Dù muốn tĩnh tâm lại, nhìn xung quanh, cái cảnh mọi người đang làm việc tạm thời an ngữ trong tâm trí nhưng khi chẳng còn cái thứ ấy trong mắt thì nó lại hiện ra.
Tâm trạng cô dần trở nên tồi tệ. Cô tự dưng nhận thấy việc tham gia nhiệm vụ này quá là sai lầm. Cô muốn rời đi ngay lập tức. Muốn trở về nhà và bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba mươi phút sau. Chị Hạnh tới, thấy Linh đang đứng ngoài cửa và mất tập trung như thế. Chị ta tức giận nhưng định hỏi, thì thấy vẻ mặt phờ phạc của cô. Chị bình tĩnh lại, tới gần hỏi.
- Linh, em làm sao thế?
- Em…
Cô muốn nói ra, nhưng không biết nói như thế nào.
Hạnh không hỏi cô ấy nữa, tiến vào trong nhà vệ sinh. Linh muốn cản cô, nhưng lại không nói ra được. Để cô tiến vào.
Vài phút yên tĩnh, Linh nhẹ ngó vào trong. Hà như đang nói gì đó với chị Hạnh. Chị gật đầu rồi ra bên ngoài, gặp Linh.
- Em qua chỗ làm việc bên kia đi. Nơi đó có lẽ sẽ ổn hơn.
Chị ta chỉ về phía cuối đường, nơi ấy là khu vực thứ hai mà cả nhóm làm việc. Bể phốt!
Cô từ từ bước đi, trong lòng vẫn canh cánh về chuyện vừa nãy. Dù xung quanh ấy có mùi chẳng hề dễ chịu chút nào nhưng cô vẫn không quên được nó.
- Ây! Người mới. - Một giọng nói gọi với qua chỗ cô.
Linh giật mình, tiến lại gần chỗ người ấy. Xung quanh ấy có hai người, một người thì đang múc chất thải từ trong bể phốt đổ vào thùng và một người sẽ gánh hai cái thùng ấy đi làm công đoạn sau.
- Dạ, chị gọi em. - Linh đáp lại rồi chạy tới. Giờ cô mới để ý cái mùi chất thải kinh khủng phảng phất trong không khí. Nó khiến cô như quên đi cái cảnh tượng ấy. Thật may mắn vì không phải suy nghĩ tới nó nữa.
- Bên nhà vệ sinh ấy thế nào? Sao chuyển qua đây rồi?
- Dạ. Chị Hạnh bảo em qua đây ạ. - Cô đáp, và lảng tránh câu hỏi đầu tiên.
- Thế à, thế để chị giới thiệu qua nhé. Dù nó hơi khó chịu nhưng yên tâm, tốt hơn là cứ đứng ở trước nhà vệ sinh canh chừng mấy người đi mà không xả nước. - Trông chị ấy có vẻ vui vì làm những công việc này.
Cô đáp lại rồi lắng nghe những lời hướng dẫn từ chị ấy. Khi bể phốt này tới mức nhất định sẽ phải đem nó đi ủ và nếu không có thì chúng ta sẽ được nghỉ. Nhưng chắc chắn là khó có trường hợp ấy. Vì lúc nào bể cũng trên mức một nửa. Cô đem cái thùng ấy thả xuống bể, đung đưa nó rồi lại nhấc lên. Sau đó thì đưa cái thùng ấy vào dây, đậy nắp và buộc lại. Sau khi xong thì hai người họ gánh thùng đem tới phía sau vườn.
Mở nắp thùng phi, đổ chất thải và rải lá, rơm vào trong ấy. Vì nó vốn đã có nước rồi nên không cần thêm nước vào nữa, ngoài ra còn có thêm một túi phân động vật để cho họ trộn cùng với rơm và đống chất thải họ mang từ bể phốt ra đó. Một lớp phân với một lớp lá, cứ thế tới khi được hai phần ba thùng thì dừng lại. Bên cạnh ấy có gậy trộn, nhưng phải đợi hai tuần sau để trộn. Tổng cộng có hơn chục thùng như thế.
- Nếu như hết thùng rồi thì mình nên làm gì ạ? - Linh hỏi họ.
- Hết thùng ấy à. Không có đâu. Thời gian sử dụng được từ ba tới sáu tháng, lấp đầy một thùng đã mất hơn một tháng và nhiều lúc cũng phải mang đống phân bón này đi sử dụng nữa. Rất ít khi chị thấy những cái thùng này đầy. - Cô nói với Linh.
- Em cùng với Nga giúp chị gánh qua đây nhé. Chắc khoảng hai chuyến nữa là đầy rồi.
Linh cùng một người khác tên Nga nhìn nhau, gật đầu chào hỏi rồi cùng nhau lại chỗ bể phốt. Vì là người mới nên cô được ưu ái hơn. Không phải động vào việc múc phân và Nga làm chuyện ấy. Khi đã xong, hai người đồng thời đặt chiếc gánh lên vai, nhấc lên rồi tiến về nơi ủ.
Một chuyến đi với hai thùng tạo ra một thùng phân bón. Sau khi xong chuyến thứ hai thì Linh cùng hai người qua một cái thùng đã ủ xong. Lấy phân bón từ trong ấy ra và mang qua bên vườn rau để cho cây trồng càng xanh tốt. Việc chăm sóc cây trồng là của bên nhóm khác. Mang tới ấy rồi thì cô cùng cả nhóm trở về khu vực làm việc. Nhưng cô vẫn liếc nhìn xem những người hoạt động bên nhóm đằng ấy.
Cô nghĩ mình có thể tìm được một vài người đứng về phía mình. Cùng chung mục tiêu về với người nhà. Trở về tập trung với chị Hạnh và Hà ở chỗ nghỉ. Họ đang ngồi ở bên cái bàn nhỏ và dùng giường làm ghế.
- Bọn em làm xong việc rồi ạ. - Người phụ nữ đi cùng Linh và Nga, tên Hải. Cô nói với Hạnh.
- Ừm, trời sắp tối rồi, lấy quần áo đi tắm đi rồi đi ăn. - Chị nói rồi lấy một bộ quần áo từ đầu giường xong đi.
Khu nhà ở của họ cũng nằm ở một góc khác, gần với nhà vệ sinh. Với ba cái giường hai tầng, tấm chiếu trải tạm, và một cái chăn mỏng. Ở tầng trên thì nhiều hơn một thứ, giống như tấm bạt được cuộn tròn. Và ở trên có thêm khung nữa. Có lẽ sẽ mang lại tác dụng chống mưa, Linh nghĩ vậy.
Ai cũng có quần áo, chỉ mỗi Linh vào đây mà chẳng có gì nên rất muốn thay đồ vì đồ của cô đã quá bẩn khi làm việc ngày hôm nay lại bất lực. Thấy Linh như thế, không ai nói gì cả. Họ rời đi, Linh lẽo đẽo theo sau. Cô nghĩ rằng mình tắm qua và mặc đồ cũ cũng được.
Nhưng khi đi ngang khu làm nghề dệt may thì Hạnh dừng lại. Quay qua nói với Linh.
- Vào chọn lấy quần áo đi. Nhớ giữ kỹ đấy.
- Vâng. Em cảm ơn chị. - Linh vui mừng, chạy lại cái giỏ, nhìn vào trong. Cô lấy một bộ đồ vừa người cùng đồ lót, dù chẳng có tý thời trang hay phong cách nhưng cô cũng không để tâm. Miễn có đồ để thay.
Cô cũng không đòi hỏi thêm, lấy xong thì trở lại sau lưng chị.
- Không lấy chăn à? - Chị ta hỏi.
- Dạ thôi. Em không dùng đâu ạ.
Linh từ chối vậy, chị Hạnh không nói thêm nữa. Dẫn mọi người qua chỗ tên lính gác, nơi mà cô đã tiến vào.
Tên lính gác ấy nhìn Linh với ánh mắt thèm muốn. Nhưng khi bị Hạnh lườm, hắn ta lại ngoan ngoãn cất cái mắt sắc và mở cửa mời chị ta đi.
Những người xung quanh thì vẫn đang làm việc, chỉ mỗi nhóm của Hạnh là rời khỏi nơi ấy, để đi tắm. Đi thẳng ra phía sau nhà chính, nơi có buồng tắm với vòi sen.