Chứng kiến tin sốc tới nhanh như thế, họ vô cùng bất lực, cảm thấy những gì mình cố gắng trước giờ đều công cốc. Nhìn ánh mắt của bọn họ, đôi mắt chất chứa đầy hận thù và căm tức, Linh biết mình phải ngăn cản họ lại trước khi họ có suy nghĩ sai lầm.
- Mọi người bình tĩnh lại chút. Em thấy mình nên chờ đợi thời cơ.
Nhưng chưa chờ đợi được thời cơ đâu, đã có người liều mạng. Bọn họ đã chịu đựng rất lâu rồi. Bây giờ có cơ hội, ai mà chịu ngồi yên.
Những người phụ nữ từng b·ị b·ắt vì mở cửa sau khi lấy được v·ũ k·hí về tay. Thay vì ra chiến trường thì họ quay nòng súng về phía thủ lĩnh đã áp bức họ lâu nay.
Từng học qua lớp đào tạo về việc s·ử d·ụng s·úng, họ mở khóa rồi bóp cò thằng về phía chúng.
Chẳng có gì xảy ra, vì trong băng ấy không có đạn.
Chứng kiến cảnh ấy, gã thủ lĩnh ra lệnh cho cận vệ của mình bắt những người ấy lại.
- Bắt hết mấy con đĩ điếm ấy lại cho tao.
Những người ấy chẳng hề có người thân nào trong này nhưng vẫn nhất nhất nghe lệnh. Tiến tới dùng súng chĩa về phía họ và ép họ buông bỏ kháng cự nếu không muốn b·ị t·hương.
Thất bại trong việc phản công, bọn họ hiểu ra một điều rằng mình xông ra bên ngoài ấy sẽ làm cho bia đỡ đạn cho người khác. Nhưng nếu không tiến ra bên ngoài thì chắc chắn không thể nào sống tiếp vì gã thủ lĩnh sẽ hành quyết tất cả.
- Chị em, chúng ta xông lên!! - Hạnh là người lớn tiếng hô hào tất cả. Sau đó dẫn đầu với nhóm của mình chạy ra bên ngoài.
Linh tự tin rằng mình sẽ được an toàn hơn, và đây là cơ hội để họ bỏ chạy khỏi nơi ấy, thậm chí là phản công lại vì cô cũng nắm được phần nào khi có những người chị em ở đây cung cấp thêm thông tin về căn cứ cho mình. Cô cũng nhận thấy được nơi này có rất nhiều tài nguyên có thể cho cả nhóm sử dụng được. Và cô cũng là người cung cấp thông tin rằng bên ngoài là người của mình hỗ trợ để tất cả có thể ra bên ngoài.
Kế hoạch giải cứu, cô cũng không hiểu nhiều, đều để Chính và những người khác lên và mình phối hợp với họ để cùng nhau thoát ra. Linh cũng không ngờ được rằng mình lại phải đẩy nhanh kế hoạch này như thế.
Niềm hi vọng của cô về viện binh sẽ đông đúc và cứu những người khác, lật đổ chế độ áp bức của ông ta.
Cả nhóm của Hạnh xông ra. Những người khác thì biết thừa là xông ra sẽ phải đối diện với c·ái c·hết nhưng bị đám cận vệ ấy đàn áp. Họ mang theo những khẩu súng rỗng đạn chạy theo cùng. Vừa chạy vừa hô vang.
- Xông lên!!!
Nhưng bước ra bên ngoài rồi, chẳng như những gì họ đang nghĩ là sẽ bị hàng loạt họng súng chĩa về mình và mình phải rơi vào tình cảnh bị bao vây thì nó lại ngược lại. Số lượng người bao vây chỉ có một và là một cậu nhóc.
Cái cảm giác đặt chân ra bên ngoài, nơi mà trước đây mình từng đi vào và không có tường rào bốn bề xung quanh khiến họ cảm thấy vô cùng vui sướng, họ mừng rơi nước mắt vì đã được hít thở bầu không khí tự do và thoải mái sảng khoái nơi này. Họ quỳ rạp xuống như muốn tạ ơn người đã cưu mang mình ra bên ngoài, cứu sống mình thêm một mạng nữa.
Linh chạy lại chỗ Thiên hỏi.
- Thế nào rồi? Sao chị tưởng là những người khác tới.
- Không có đâu, có hai cái tên mà chị thấy ở cửa kia không. Chúng nó đi kiểm tra, nhưng em làm sao để bị phát hiện được, thế là em tiễn chúng nó đi hết rồi. - Cậu đang phải cầm súng và tập chung vào cửa ấy thấy cô cùng buông lỏng cảnh giác.
Thiên nói cô mới nhớ ra, trước cửa đúng là có vài người đã ngã xuống với máu trên nền đất.
- Đây là? - Nga cùng với chị Hải tới gần Linh hỏi người lạ mặt ở đây.
- Là một người trong nhà của bọn em. Cũng vì nghe chuyện của mọi người nên bọn em quyết định giúp đỡ. Chỉ là tình huống có phần không ổn. Chỉ với một người thì không thể làm ra được gì quá lớn. - Linh nói.
- Không sao cả, bọn chúng vẫn đang nghĩ là mình đang quân thế áp đảo. Ép chúng ở trong nhà. - Nga nói.
Chưa được vài câu, Thiên ngớ người khi thấy có người chạy lại phía cánh cổng địa ngục ấy. Không biết người ấy có ý đồ gì nhưng để ra tay với những người ấy, cậu lại không dám.
Xong đang đứng cùng với mọi người, là người duy nhất có thể gây nguy hiểm cho chúng thì cậu cũng rơi vào tình huống bị áp chế. Đã có người chĩa dao về phía cậu.
Không ai khác chính là Hà!
Với dáng vẻ nịnh nọt thường thấy trong nhóm, không ai nghĩ rằng chị ta lại đe dọa người đã cứu mình ra khỏi cái địa ngục ấy.
- Này! Chị làm gì thế?! - Linh quát lên với cô ta. Thiên thì không dám động đậy vì sợ chị ta xiên mình một nhát.
- Lùi lại!! - Hà cao giọng hét khi thấy Linh và Nga tiến lại.
Hai người không dám đặt cược tính mạng của cậu nhóc, đành dừng chân.
- Sao chị lại làm thế?! Hay chị đã theo phe bọn chúng rồi? - Linh hỏi.
- Mày ngu lắm! Mày làm sao mà biết được tao đã trải qua những gì. - Hà đáp, cô biết thừa rằng mình chẳng thể nào có cơ hội sống sót nếu đi theo vì bọn ấy có súng. Thậm chí là còn kinh khủng hơn thế.
- Nhưng cậu ta là người giúp chúng ta ra bên ngoài này cơ mà! - Hải lên tiếng để khiến cô có thể thả cậu nhóc ra.
- Chị thì biết cái gì! Chị nghĩ súng đạn này chúng lấy từ đâu? Tại sao bọn chúng lại dựng được chỗ này nhanh đến như thế? Chắc chắn phải có người trợ giúp và người ấy sẽ lớn mạnh hơn bất kỳ thứ gì mà chị biết. Và Chính phủ! Những người mà ta đặt niềm tin, không thấy xuất hiện, để chúng ta rơi vào trạng thái này.
Tất cả những suy đoán của cô là có căn cứ vì để xây dựng được một nơi như thế này không phải là đơn giản chỉ nội một tháng đã thành hình. Nó đã có sự hậu thuẫn từ thế lực khác. Thế lực ấy lớn hơn tất cả, và Chính phủ đương quyền cũng phải đau đầu vì nó.
Hà nói ra thông tin mà cô moi móc được từ những đám lính dưới trướng trong lúc ân ái với chúng. Nhưng không phải toàn bộ vì cô chắc chắn rằng bọn chúng không thể nào biết được quá nhiều khi chỉ là lính quèn.
- Này! Bà chị không sợ bị l·ây n·hiễm à. - Thiên nói với giọng điệu lạnh lùng, cậu ta quay mặt sang, kéo cái mũ chùm xuống. Lộ ra bên mặt bị chấm xanh li ti bám lên và sau cổ là rất nhiều vết ban xanh lam. Giống như nhiễm độc vậy.
Và chuyện này thì khiến cô ta giật mình, sợ hãi bị lây bởi cậu ta. Trong phút chốc ấy khi định thần lại muốn hạ sát cậu ta để lấy lợi thế trước mặt thủ lĩnh thì chị Hạnh đã kéo cậu nhóc lại về phía mình thật nhanh.
Còn chị thì dùng chân đá cản ả đâm tới. Nhưng không thành, Hạnh bị ả đâm một nhát vào ngay bắp chân.
Được cứu thoát một mạng, Hạnh lại b·ị đ·âm như thế, Thiên tức giận, quay súng chĩa thẳng vào đầu chị bóp cò. Đoàng!!
Tiếng súng đanh thép và lạnh lẽo vang lên trong không trung, từng cơn gió lạnh thổi ngang qua nơi tất cả đang đứng. Tận mắt chứng kiến một người đã ngã xuống.
Chẳng ai để tâm tới chị ta vì chị ta chắc chắn đã có tư tưởng theo phe của gã thủ lĩnh. Lo lắng của họ dồn về phía chị Hạnh, là người đã b·ị đ·âm khi cố cứu cậu nhóc ấy.
Và vì vết ban xanh trên mặt khiến mọi người e dè trước cậu ta.