Tro Tàn

Chương 89: Thế Lực Đứng Sau.



Chương 89: Thế Lực Đứng Sau.

Giữa đêm, khi trời cũng đã tối mịt. Mất hai tiếng thì họ mới đào xong huyệt cho chị. Nhưng huyệt không quá sâu, khoảng nửa thân người. Khi họ lên trên, ai cũng đều mệt mỏi vì mọi người đều đã hoạt động quá lâu. Nhìn cơ thể chị Hạnh đang dần mất đi sức sống, từ hồng hào trở nên tái nhợt đi vì các tế bào trong cơ thể đang dần ngừng hoạt động.

Chúng ngừng đưa máu đi khắp cơ thể nên da của chị đang dần xạm. Tối màu hơn so với trước đó.

Linh cùng hai cô gái cúi đầu trước linh thể của chị. Sau một phút mặc niệm vì sự ra đi của chị, Khoa và Tuấn đưa t·hi t·hể chị xuống. Rồi năm người lại tiếp tục lấp hố. Thêm hai tiếng nữa. Khi ấy trời cũng tờ mờ sáng, ai cũng mệt rã rời nhưng trong lòng họ cảm thấy vô cùng thanh thản vì đưa một người về nơi an nghỉ.

Mệt mỏi ngồi bên nấm mồ họ tạo ra. Khoa nhìn Tuấn, thấy cậu giãn cơ mặt ra rất nhiều. Có lẽ cậu cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều so với trước đó. Những áp lực tiêu tan đi phần nào. Nhưng đối mặt lại với cảnh tượng ấy thêm lần nữa thì cậu chắc chắn rằng mình không thể nào làm được.

Giờ cậu chỉ muốn ở trong nhà và tập trung phát triển thành phố trong hòa bình mà thôi.

Đó hẳn là ý nghĩ trong đầu của Tuấn lúc này. Vì Khoa cũng không muốn mình phải ra bên ngoài và chiến đấu mà với cái lý do vô nghĩa tựa như đang xâm lược một thế lực nào đó. Nhưng với mục tiêu là tiêu trừ những tai họa gây ra cho thế giới này thì cậu chắc chắn sẽ không hề ngại ngần. Khi đặt chân tới đây và biết được thông tin của những người ở căn cứ này. Nhất là gã thủ lĩnh mang lại tội ác thế nào cho những người lính thì cậu đã không coi những lời nói của lão là đúng.

Và những người lão nhờ vả đi đánh hạ cũng chưa hẳn là người xấu. Mà có thể vì lý do nào đó khiến họ xảy đến xung đột như lần này mà thôi.



- Cậu đã thấy đỡ hơn chưa? - Linh quay qua hỏi Tuấn và Khoa. Cô biết hai người vì đôi tay nhuốm máu đã gây ra ám ảnh tâm lý nào đó đối với hai người. Cô cũng hiểu chuyện này với bọn họ không dễ để vượt qua.

- Mình thì ổn rồi. Còn Tuấn? - Khoa nói rồi nhìn qua cậu ấy.

Tuấn vẫn không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn một người phụ nữ đang nằm ở cách đó không xa. Người phụ nữ ấy cũng vì trúng đạn ở ngay phần vai mà, nhưng vì không được cứu chữa nên đã ra đi. Cậu tiếc thương cho cô vì đã bị cuốn vào trong vòng xoáy không đáng thế này.

Thở dài một hơi rồi cậu cúi mặt xuống đất.

Họ nhìn cậu như thế. Cũng không nói gì cả. Có lẽ đã tốt hơn, nhưng thế giới xung quanh vẫn có quá nhiều điều tiêu cực khiến cậu buồn lòng. Bọn họ cứ ngồi đó, người thì mệt rồi ngủ gục lúc nào không hay, nhưng khi mặt trời lên, những tia nắng ấm áp dần hiện ra, họ b·ị đ·ánh thức đầy gượng ép. Thiên tỉnh lại từ trên xe, thấy bọn họ ngồi bên một mô đất cao, cậu tò mò lại gần hỏi.

- Mọi người làm gì ở đây thế?

- Không có gì đâu. - Tuấn đáp lại rồi đứng dậy, cầm lấy thanh sắt.



Rầm! Rầm!

Tiếng máy ủi từ trong nhà phát ra một cách mãnh liệt. Không biết trong ấy làm gì. Khoa cũng b·ị đ·ánh thức vì tiếng gầm của máy. Chạy ra bên cánh cổng, cậu lại phát hiện ra có người đang điều khiển nó. Không biết người ấy là ai nhưng chiếc xe ủi đang dần dần tiến ra bên ngoài cửa. Như muốn dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át phía trước.

Cậu tránh qua một bên cho họ làm việc. Tiếng xe quá lớn khiến bọn họ đã làm việc cật lực cả đêm, mới chợp mắt được một lúc lại b·ị đ·ánh thức bởi con quái vật này nữa. Không thể chịu được nữa nên họ đành mang tâm trạng và thể xác uể oải vào trong.

Khoa nói với người tài xế đang lái xe cho bọn họ đi qua một đoạn. Khi qua rồi thì cậu cùng nhóm vào trong nhà.

Trong nhà thì không có một bóng người, Hải và Nga trở lại khu sản xuất. Có lẽ là họ đã quen với cuộc sống ở trong đó và trong đó cũng còn khá nhiều lương thực so với bên ngoài nên họ cũng phải qua đó ăn sáng cho lại sức rồi lại trở về nghỉ ngơi.

Khác với trước đó thì bây giờ họ đã cảm giác gánh nặng trong lòng mình tốt hơn phần nào vì không còn phải chịu sự giá·m s·át từ gã thủ lĩnh ấy.

Trong những người phụ nữ ấy, có người thì có người thân, có người thì không. Như bạn của Hoàng là một ví dụ. Cô ấy không có người thân và chỉ tình cờ gặp Hoàng đang tới chỗ trú ẩn rồi gia nhập với nhóm của họ.



Với số còn lại có người thân thì đa phần đều khó mà qua khỏi vì bọn họ đều bị gã đẩy ra chiến trường nộp mạng hết rồi. Nên giờ họ, hoặc là góa phụ, hoặc là độc thân. Bọn họ lại càng căm phẫn gã thủ lĩnh ấy hơn và chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẵn sàng đ·ánh đ·ập. Cào xé từng mảng da thịt trên người gã thủ lĩnh vì người thân của mình mà báo thù.

Nhà ăn có hàng loạt người đang ngồi chờ đợi thức ăn được nấu xong. Nhiệm vụ trước kia của ai thì người ấy vẫn đảm nhiệm và đảm bảo cuộc sống ngày càng đầy đủ hơn. Hải trở về bàn cùng Nga. Trước đây đông đủ bao nhiêu thì giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người một bàn, chỗ chống rất lớn.

Bỗng có người ngồi xuống. Nhìn lại thì là Linh. Họ bất ngờ vô cùng vì Linh là người của nhóm bên ngoài chứ không phải là người có quá khứ như họ.

- Sao em lại tới? Chẳng phải là bạn em ở ngoài kia đang đợi rồi à? - Nga hỏi.

- Em nghĩ là mình còn ở lại đây một quãng thời gian dài nữa nên qua trò chuyện cùng với các chị. Dù sao thì bên ấy cũng chưa có nhiệm vụ của em. - Linh mỉm cười nhìn hai chị đáp.

Họ cũng không nói gì nữa, ai cũng trầm vì sự ra đi của Hạnh.

Chuyện ở đây cũng coi như xong và những người đáng xử lý đều đã lên kế hoạch xử lý hết và với gã thủ lĩnh ấy. Chính cũng đã để cho Hoàng xử. Tối hôm đó, cậu cũng ở trong phòng, nghe thấy lão đề cập tới người đứng phía sau lão ta. Một tổ chức vô cùng lớn mạnh và rất khó để đánh hạ. Bọn họ là người cung cấp hết toàn bộ những thứ ở đây. Từ súng ống cho tới cơ sở vật chất.

Ông ta cũng không biết trụ sở thật sự ở đâu mà chỉ thông qua một người trung gian để dựng trại ở đây. Thi thoảng sẽ có người đi qua thu lấy những sản phẩm mà bọn họ tạo ra. Từ vải, quần áo, phân bón và những vật dụng khác. Đổi lại thì bọn họ được sự bảo hộ của họ. Ngay cả tên hay mặt cũng chưa từng gặp. Đa số là người nước ngoài, cấp dưới là ông ta gặp và trao đổi với bọn họ.

Ngoài ông ta còn có hai người nữa nhưng bọn họ đều đã trốn đi. Lão ta cũng không biết hai người họ có phải là người của bên ấy không nhưng từ khi căn cứ này dựng lên và thu nhận người thì họ đã chiếm được lòng tin của lão và được lão cho vào ở trong nhà chính. Có lẽ là bọn họ thuộc về thế lực đứng sau vì bọn họ biết được lối ra mà chỉ mình lão hay những người của thế lực ấy nắm. Lão cũng nói ra nghi ngờ của mình là hai người ấy được phái tới để giá·m s·át lão ta.

Gã người trung bên ngoài là người mà thế lực bên ấy cử tới. Và Chính cũng đề nghị Hoàng đưa anh ta cho cậu để cậu có thể kiếm thêm thông tin từ anh ta và cậu cũng khuyên anh ta nên tái thiết lại cuộc sống để mọi người có thể hoạt động được tốt hơn. Rồi cậu gọi Linh tới để nói về chuyện giao thương cũng như thiết lập quan hệ bạn bè với nơi này.