Khi đem tới đỉnh đồi cao, Nam nhìn xung quanh tìm kiếm xem nên lắp thiết bị này ở đâu thì lại vô tình thấy được bên phía dưới chân mình, đằng xa ấy có một khu sinh hoạt nhỏ được dựng lên. Không biết họ từ đâu tới mà không xuống dưới thị trấn mà dựng trại ở đó. Cậu cũng tò mò liệu ba người mà họ đánh hạ cùng với những người trong trại ấy có phải là cùng một phe hay không.
Đang lúc quan sát, cậu lại nhớ tới nhiệm vụ. Vẫn phải làm xong trước rồi muốn làm gì thì làm. Dù sao thì xuống dưới đó cũng không quá xa. Làm xong rồi qua đó cũng không muộn.
Sau khi làm xong, thiết bị thì đặt ở dưới gốc cây. Còn thu phát sóng thì đặt treo trên cây. Không quá cao và vẫn có thể đảm bảo được khả năng dọn dẹp cũng như bảo dưỡng.
Bật thiết bị lên, qua vài giây thì đã bắt được sóng từ nhà nên Nam nhắn vào trong nhóm hỏi hai người Nguyên và Hằng.
- Hai cậu đang làm gì thế?
- Mình đang ở dưới thị trấn. - Họ nhắn đáp.
- Giữ an toàn nhé. Có vấn đề gì thì lập tức gọi cho mình. Nơi này có vẻ như đang rơi vào tầm ngắm của một thế lực nào đó.
Cậu nhớ tới những lời mà ba kẻ lạ mặt đã nói khi nãy. Nơi này có lẽ đang dần rơi vào nguy hiểm và không biết ông Chủ tịch có biết được chuyện này không. Vốn đầu cậu định xuống thị trấn sau khi cùng với Hải lắp xong thiết bị phát sóng nhưng vì chuyện này nên cậu quyết định tách nhóm ra làm hai và tìm hiểu. Cũng như phải tìm lại anh Bình. Không biết anh ấy giờ đang làm gì.
Từ trên núi nhìn xuống bên dưới, một khu vực sinh hoạt nhỏ của những người di cư tới. Nam và Hải quyết định đóng giả làm một người di cư và từ trên núi xuống dưới.
Khi họ thấy hai người lạ mặt xuất hiện ở đây. Những ánh mắt tò mò và dò xét nhắm vào họ khiến họ cảm thấy có phần khó chịu.
Tuy rất muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này tại đây, nhưng nếu nhanh quá sẽ bỏ qua rất nhiều thông tin quan trọng. Nó có thể sẽ ảnh hưởng tới căn cứ ngày sau nên Nam vẫn phải kiềm chế.
- Hai cậu từ đâu tới thế? - Có người từ trong ra hỏi. Anh ta mặc một bộ đồ cũng khá gọn gàng và lịch sự. Bên tay còn mang theo một sợi vải trắng. Khác xa so với những gì trên người anh ta mặc đều mang phần bụi bẩn. Chỉ rải băng ấy là giữ được sạch sẽ.
- Chúng tôi từ ngoài đường chạy tới. Hơn một tuần rồi chúng tôi di chuyển dọc đường. Khi thấy đường mòn ở bên ngoài đó, tôi nghĩ bên trong này có người thì tôi mới vào trong xin ở lại. - Nam cố ra vẻ mệt nhọc nói với anh ta.
Anh ta nhìn hai người, cũng không nghĩ nhiều. Đưa cho họ hai bát nước đun lên từ tuyết rồi cùng hai người trò chuyện để tìm hiểu thêm về nhau.
- Đường đi tới đây có vất vả không? Tôi thấy anh ta có khá nhiều v·ết t·hương trên người. Còn cậu thì… - Anh ta quan sát Nam từ trên xuống dưới, chẳng có lấy v·ết t·hương. Hải thì khác, dù đã có quần áo che bớt đi phần nào rồi nhưng vẫn nhận ra được trên người anh có rất nhiều v·ết t·hương cũ. Đặc biệt là hàm răng đã mất đi vài chiếc.
- À, anh ấy không có năng lực tự vệ nên bị chúng làm thương. Tôi thì may mắn hơn, có học qua vài lớp võ thuật nên có phản kháng và đánh đuổi lũ c·ướp ấy đi được. - Nam đáp lại.
- Thế à. Anh cũng may mắn đấy. Chắc mọi người cũng đói. Nhưng giờ vẫn chưa tới giờ cơm canh. Nên tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vòng về nơi này. - Anh ta đứng dậy rồi quay lại nói với cậu. - Cậu có ghé qua thị trấn ở dưới chân núi kia chưa?
- Chưa. Tôi cũng không biết bên dưới ấy có thị trấn. Tôi mò lên trên rừng, muốn tìm chút cây cỏ có thể ăn thì phát hiện ra nơi này.
- Ừm, cũng không sao cả. Dù gì thì mình cũng dựa vào những người bên dưới thị trấn cung cấp lương thực để sống qua thời gian này nên cậu cũng phải cố gắng nắm bắt lấy cơ hội đấy nhé.
- Sao thế à? - Cậu thắc mắc vô cùng.
- Thì chuyện là trước đó hai bên có xảy ra xung đột nhưng cũng đã giải quyết xong. Người bên dưới thị trấn thì lại không ưa chúng tôi lắm nên đuổi chúng tôi lên núi. Họ chỉ dạy chúng tôi cách trồng trọt. Còn mấy cái còn lại thì chúng tôi phải tự giải quyết. Cũng không cho chúng tôi có quyền hạn gì bên dưới ấy.
- Bọn họ tàn nhẫn đến thế cơ à. Mà tôi thấy tuyết rơi như thế này thì làm sao có thể trồng cây được?
- Vẫn có chứ. - Anh ta phản bác ngay lập tức.
Nam thì mở to mắt vì ngạc nhiên, đồng thời cũng nhìn qua bên anh trai mình. Chẳng lẽ anh ấy không biết sao?
- Cải bắp, cà rốt, khoai tây. Ba loại chính mà chúng tôi có được hạt giống từ họ. Khoai tây thì chúng tôi phải đổi từ bên dưới thị trấn và bọn họ lại không đổi theo kiểu cả một củ nguyên. Mà họ cắt gọt và đưa cho chúng tôi phần lõi.
Vừa nói xong, một nhóm người mang theo chiếc giỏ đan từ vỏ cây lớn vô cùng từ dưới chân núi leo lên. Đoàn có bảy người đi, cứ hai người mang một cái thúng nhưng chỉ có một thúng đồ ăn được mang về. Có lẽ bên dưới ấy cũng gặp phải khó khăn khi chia sẻ lương thực cho những người di cư trên này.
Đó cũng có thể là lý do mà họ không thích?
Cậu cũng không tiện mở miệng hỏi anh ta. Chỉ thấy phía bên trên giỏ ấy có một vài củ khoai tây bị cắt hết vỏ bên ngoài, chỉ để lại phần thịt vàng bên trong và họ cũng phải chế biến trong ngày nếu không muốn lãng phí lương thực ấy.
Nhìn vậy thì cậu cũng hiểu ra được phần nào. Vì họ không muốn cho những người di cư này có thêm một nguồn lương thực khác.
- Thế chỗ trồng cây của các anh có ở cùng với họ? Hay tách ra? - Hải lên tiếng hỏi. Vì anh biết nếu có hạt giống ấy thì có thể giúp đỡ căn cứ có thêm một phần lương thực. Anh cũng cảm thấy tiếc vì Chính không tính tới chuyện trồng cây sớm và tích trữ đủ hạt giống.
- Chúng tôi trồng chung ruộng với họ. Vì bọn họ có phân bón có cách chăm sóc cây và chúng tôi giống như những người làm thuê cho họ. Họ bảo làm gì, như thế nào thì chúng tôi phải làm theo để đổi lấy cái ăn.
Dẫn tới bên vách cao khoảng sáu mét. Dưới đó là một con sông băng, hai bên là hai phần ruộng đang được trồng cây, từ vị trí đứng của Nam vẫn có thể thấy được sinh hoạt bên dưới và chút màu xanh của cây cối đang nhú lên.
- Có vẻ như cây trồng phát triển khá nhanh ấy nhỉ. Anh gieo nó từ bao giờ thế? - Hải hỏi anh ta. Vốn là người nông dân. Anh cũng biết thời gian có thể thu hoạch được của chúng là bao nhiêu ngày.
- Cũng mới đây thôi. Khoảng ba hay bốn ngày trước ấy.
Câu trả lời của anh ta khiến Hải bất ngờ. Mới gieo trồng bốn ngày trước mà đã lên lớn như thế. Có thể so sánh với những cây trồng được vài tháng.
Nam thì không như anh, cậu chẳng bất ngờ gì vì ngô đang trồng ở trong căn cứ cũng phát triển thần tốc như vậy.
Trong thời gian Hải nằm viện thì anh ta không biết chuyện bên ngoài là điều hiển nhiên.
Kế đó, anh ta lại dẫn hai người tới một khu vực rất tráng lệ. Hơi ấm tỏa ra từ trong đó khiến họ cảm thấy thanh thản và bình tĩnh hơn. Sau tấm rèm, có kha khá người đang ngồi đó. Nam bỗng thấy bóng dáng của người quen. Cậu chắc chắn không nhìn nhầm.
- Có lẽ là để sau đi. Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tới.