Sau khi nhờ được Hải đi cạnh và giữ an toàn cho hai người, cậu vì quá mệt mỏi mà nhanh chóng nằm lên ghế sau rồi ngủ th·iếp đi.
Dưới thị trấn, Hải trên đường đi xuống, vừa hay chạm mặt với hai cô gái, Nguyên và Hằng. Anh đưa cho họ phần thức ăn buổi sáng rồi hỏi chuyện họ tối qua ở đâu.
Nghe được việc họ ở nhờ trong nhà dân, anh cũng không nói gì nhiều. Chờ hai người dùng bữa xong thì hỏi xem hai người có đi đâu nữa không?
- Em nghĩ là cần thêm lương thực cho căn cứ. Dù sao thì mục tiêu em tới cũng là muốn thêm hạt giống đem về. - Hằng nói.
- Nhưng chúng ta lấy gì trao đổi? - Nguyên không rõ lấy gì ra để thương thuyết với họ khi thức ăn không phải thứ họ quan tâm nhất lúc này. Tiền? Cô không nghĩ nó có ích. Hoặc cũng có thể nhưng nó sẽ bị đẩy giá lên cực cao.
- Có thể dùng tiền, nhưng có lẽ là hơi khó. Hoặc nên nhờ vả ông Thịnh, trao đổi lấy hạt giống và có thể đưa cho ông ta thứ gì đó khác làm vật trao đổi.
Đang lúc đứng đó nói chuyện. Bỗng dưng ông lão mà hai cô gái ở nhờ trong ngôi nhà ấy cầm theo một tờ giấy bước ra, lão dán lên trên tường rồi lại vào trong nhà, lấy chiếc cờ trắng đen treo lên trên.
Đứng tại đó, ba người đều biết trong ấy xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể cúi đầu lặng im. Vì bà đã đi rồi.
Chỉ tiếc rằng hai người con trai của họ cũng không thể nào gặp lại người mẹ già này được nữa.
Hai người chạy lại gần. Toan giúp đỡ ông lão lo liệu hậu sự cho bà.
- Ông ơi, bà mất rồi ạ?
- Ừ, bà vừa đi rồi. - Giọng ông buồn thiu.
Toàn bộ đều được ông chuẩn bị từ trước đó. Chỉ khoảng vài tiếng thì họ đã xong. Kèn trống cũng không có, chỉ có cái đài phát âm tụng kinh. Nam Mô A Di Đà. Đều đều phát ra.
Khi đã thắp nén hương cho bà xong, ba người rời đi. Nhường cho những người hàng xóm xung quanh đã ghé qua viếng thăm và chia buồn cùng với ông lão.
Hải cũng không muốn để mọi người lưu lại quá lâu, anh nghĩ chắc là ông Thịnh cũng sẽ tới để viếng thăm, vì cùng trong một làng. Rồi anh lại thấy thế thì không ổn khi họ đang ở thế bị động chờ đợi ông ta tới.
Trao đổi với nhau xong, cả ba người tới nhà của ông Thịnh.
Đứng ở trước cửa, Nguyên tràn đầy lo lắng vì sợ ông ta sẽ không biết mình là ai. Nhưng khi thấy ông bước ra từ trong nhà kể từ lúc ông nghe thấy tiếng chuông cửa kêu.
Thấy ba người lạ mặt ở trước cổng. Dù không biết tại sao họ lại ghé tới nhưng ông vẫn thân thiện mời họ vào trong nhà.
- Chào chú, cháu ở nhóm chú Vĩnh tới. Muốn trao đổi chút việc với chú. - Hằng lễ phép cúi chào rồi nói ra mục đích.
- Ừ, vào đi rồi nói chuyện.
Mời họ vào trong phòng khách, rót cho họ ba chén nước rồi ông nói.
- Thế mấy cháu muốn nói điều gì?
- Vâng, hiện giờ thì bên cháu cũng đã phát sóng tới tận khu vực này rồi. Nhưng nếu muốn phủ từng nhà thì rất khó và nếu có thiết bị như ti vi và những người có chuyên môn lắp đặt sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ông Thịnh nghe thấy thì rất vui mừng. Vì nếu có sóng, hẳn là sẽ liên hệ được với những người xung quanh.
- Chú có thể xem qua, sóng này của bọn cháu làm là cá nhân, nó giống như một trang trình duyệt hơn là phủ sóng rộng rãi như sóng điện thoại.
Hằng cho ông Thịnh xem về trên hệ thống ấy. Nhưng chỉ là ở mức cơ bản. Những thông tin quan trọng, hay thông tin cá nhân đều được ẩn đi hết.
Sắc mặt ông thấy tràn đầy hứng thú khi nhìn vào trong hệ thống trông như một mạng xã hội riêng biệt. Ngoài ra thì thông tin, giải trí đều có cả. Làm ông ta lại càng thấy hứng thú hơn. Ông ta muốn triển khai ngay lập tức thứ này.
- Có cách nào để làm thứ này ngay lập tức không?
Ông ta có phần gấp gáp hơn khi thấy cái này. Nếu không có kết nối thì quả thực là rất bất tiện, cả người khó chịu vô cùng.
- Nối sóng tới nơi này thì nó vẫn cần thiết bị nữa. Nhưng hiện giờ lại không đủ tài nguyên để làm. Chắc vẫn cần thời gian để chuẩn bị nữa.
Ông ta có chút buồn khi chưa thể triển khai thứ này ngay lập tức.
- Nhưng mà có thứ này cũng có thể kết nối được luôn. Nó được lập trình sẵn rồi và khi chú đeo lên, dù sẽ mất một khoảng thời gian để nó nhận diện. Khi nhận diện thành công thì nó sẽ tự động mở bảng thông tin lên.
Hằng lấy ra cho ông Thịnh một chiếc nhẫn giống y hệt với chiếc mà mọi người thường sử dụng. Chỉ là không được nhiều chức năng quan trọng.
Trong nhà ông Thịnh, họ đang tranh thủ trao đổi với nhau, còn ở bên ngoài, Nam đang nằm ngủ cũng b·ị đ·ánh thức vì tiếng ồn bên ngoài. Anh không biết được chuyện gì đang diễn ra, khi ngó đầu lên trên, nhìn xuyên qua lớp ngụy trang trên chiếc xe ra ngoài đường thì thấy rất nhiều phương tiện đang ồn ào đỗ ngay trước đường đi.
Cậu không biết đây là gì nhưng cũng lo lắng vì có thể sẽ xảy ra chiến đấu.
Có một vài anh dân phòng đã thấy được sự việc này và chạy đến. Nhưng chúng có súng, họ chẳng có gì trong tay để phán kháng một cách có ích nên đều đã b·ị b·ắt lại. Chắc chắn suy đoán của mình là chuẩn, Nam cẩn thận ở trên xe báo tin lại cho những người khác trong nhóm về thông tin này, bao gồm cả Bình.
Nhận được tin ấy, họ ngay lập tức nói lại cho ông Thịnh.
Từ trong chiếc xe, Nam nghe rõ mồn một tiếng còi hú ing ỏi khắp xóm làng. Những người trong làng cũng dừng hết toàn bộ hoạt động, trú tại trong nhà, đóng cửa cẩn thận.
Còn những người đứng ở đầu làng đã bắt được vài anh dân phòng thì tiến vào bên trong, khí thế hùng hổ. Những tiếng xe gầm xe nổ, ồn ào, phá vỡ yên bình nơi thị trấn hẻo lánh.
Trên tay chúng có súng, vừa đi vừa hô hào đầy khí thế.
Chúng tiến vào thị trấn như chốn không người.
Thẳng đến nhà của ông Thịnh rồi dừng ở cổng, không ngừng ném đất đá vào trong đó và hô lên điều gì ấy chẳng thể hiểu được. Những lời chúng nói ra đó là có ý gì.
- Trả cho chúng tôi nhân quyền. Trả lại tiền cho chúng tôi.
- Trả lại đất cho chúng tôi.
Chúng phá nhà ông Thịnh xong thì quay qua nhà những người dân. Chúng ném lên tường, lên cửa nhà của họ.
Có khi chúng ném vào người dân cũng không thèm quan tâm. Giống hệt như mấy lũ nít ranh chẳng có tí văn hóa ứng xử nào.
Những người trong trấn đều đã lớn tuổi và chẳng biết những lời chúng hô hào đó là chuyện gì. Chúng phá một lúc rồi lại rút khỏi đó. Chẳng làm thương ai cả.
Nhưng rồi đến buổi chiều, chúng như được nạp lại năng lượng. Càng ra tay phá ác liệt hơn trước. Người dân lại phải chịu thêm cơn ấy.
Tối đến, chúng vẫn kéo nhau tới phá. Nhưng buổi đêm này, là buổi cho những người ta ngủ thì chúng lại càng quấy hơn. Từng đợt từng đợt như mưa sấm. Vài phút chúng lại làm ồn khiến họ không tài nào yên giấc.
Ông Thịnh cũng thấy bức xúc thay, lại không thể làm gì khác vì chúng có v·ũ k·hí và khi tuyệt vọng nhất có một người đã đứng ra xoa dịu. Người đàn ông mặc áo trắng dài tới chân, trên tay cầm một cuốn sách. Từ trên núi bước xuống trông rất kỳ diệu.
Theo sau ông là Bình cùng với những lực lượng phòng vệ trên khu sinh hoạt. Có cả Nam và Hải. Họ cùng nhau tới đó nhưng không can dự vào.
- Mấy cậu có thôi việc phá phách đi không? Làm vậy Ngài sẽ không tha cho tội ác của mấy cậu đâu.