Khẩu súng ấy là giả! Và anh chẳng có lý do gì để mang chúng theo. Giải quyết xong hai tên tép con ở trong lều. Hải quan sát xung quanh. Chẳng có lấy gì khác ngoài khẩu súng và một số đồ dùng cá nhân của chúng. Cậu quyết định bỏ qua cho chúng và trước khi đi, không quên trói tay trói chân chúng lại. Biết đâu chúng tỉnh lại và làm ầm ĩ hay gây ra thứ gì đó cản trở cho công việc của anh nên anh cũng phải giải quyết hết.
Thức ăn và nước uống. Có lẽ là do tên đội trưởng ấy phân phát.
Nghĩ vậy, anh đi từng lều, cũng không thể nói là đi vì sẽ bị phát hiện ra ngay tức khắc. Anh nằm dưới đất, bò trườn tới phía những cái lều ở đằng xa.
Một mình xông vào trong nơi ở của địch, ít nhiều cũng phải đề phòng. Hải cũng thế, cậu biết rõ rằng nếu đánh động bọn chúng. Có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Chúng có thể không có súng thật, nhưng một con dao, hoặc một khẩu lục nào đó mà chúng thó được từ nơi nào đấy sẽ là một mối nguy.
Từng cái lều đều đang sáng đèn. Cậu nghĩ là mình nên đợi chúng tắt đèn rồi hành động thì vẫn hơn.
Có được quyết định, anh trở lại chiếc lều đầu tiên, tắt phụp đèn ở trong đó. Chờ đợi chúng lần lượt đi ngủ sâu. Anh mới nhân cơ hội ra tay.
Khoảng ba mươi phút sau. Sự nhàm chán ở nơi đây khiến anh cũng dần rơi vào giấc ngủ. Khi hai người nằm cạnh bên anh đã ngất chẳng biết khi nào sẽ tỉnh lại. Anh thấy mình có lẽ đã ra tay quá nặng nề với chúng.
Sau khi thầm xin lỗi chúng một tiếng. Anh mở to mắt ra vì xung quanh chẳng còn lấy chút ánh sáng nào. Đèn đường cũng không có vì chẳng có tí điện nào cung cấp.
Anh thấy lạ vì người ta đều đã đổi sang điện mặt trời rồi, thì cái cột điện này sao lại không có đèn sáng được nhỉ. Không để suy nghĩ tạp nham xuất hiện trong đầu. Anh hít một hơi, lấy lại tập trung rồi từ từ mò tới chiếc lều bên cạnh.
Trong ấy, tiếng ngáy của chúng rất rõ giữa đêm khuya vắng lặng.
Anh mở nhẹ một vết rạch trên lều. Nhìn vào bên trong, để đảm bảo chúng sẽ không thể nào tỉnh giấc giữa chừng. Vừa mới ló mặt lên. Anh đã dùng mọi biện pháp để chúng không thể nào phát ra tiếng động. Từ việc bịt miệng, trói tay trói chân chúng cho tới nặng nề hơn là đánh ngất với một đòn tác động cực mạnh vào đường hô hấp của chúng.
Nó mang lại hiệu quả tốt khi chúng lặng im, nằm thẳng cẳng không cựa quậy.
Khi anh cẩn thận kiểm tra thông qua ánh đèn mở từ chiếc nhẫn. Xác nhận trong lều không có gì thì mới an tâm ra khỏi đó.
Vừa mới ra, Hải đã gặp ngay cậu em trai của mình, dẫn theo Bình tới.
Hai người họ cầm đèn pin đi ra từ bụi rậm khiến cậu lầm tưởng rằng đó là người đứng sau sai khiến chúng phá hỏng cuộc sống của những người dân trong làng.
Khi đã xác nhận danh tính. Hai người cũng biết mọi chuyện. Bình thì như có điều suy nghĩ chưa thể nói ra, cất giữ mãi ở trong lòng. Còn Nam hiểu được ý của anh trai mình, đồng ý cùng anh thay mặt những người dân ấy giải quyết hết mọi việc rồi thông báo với họ để họ an tâm tiếp tục làm.
Nhẹ nhàng đột nhập vào lều, hạ gục rồi rời đi. Khi còn chiếc lều cuối cùng. Hải chắc chắn rằng những thứ quan trọng đều được cất giữ ở trong đây.
Không để người bên trong phải đợi lâu, anh lập tức rạch một đường. Hai người từ hai hướng xâm nhập vào trong.
Ánh sáng vừa lóe qua thì một cơn đau nhói truyền đến. Người bên trong vẫn chưa hề ngủ, hắn chỉ nằm im lặng và mở mắt, tay giữ chặt con dao vì thấy đêm nay bỗng yên tĩnh lạ thường.
Kẻ đột nhập vừa mới vào thì cậu ta lập tức vùng lên.
Nam không phản xạ kịp, lại trực diện cậu ta nên bị cậu ta dùng dao đâm xượt qua mặt. Để lại một v·ết t·hương sâu sẽ thành sẹo.
Hải thấy vậy, nhất quyết không nương tay với hắn. Lại là thế ở phía sau lưng, bàn tay anh duỗi thẳng ra, hai đốt trên co lại trông như một miếng gạch lát phẳng. Một cú đánh mạnh, không hề nhân nhượng vào sau gáy.
Hắn nhận phải kích thích mãnh liệt, căng cứng người rồi ngã xuống, bất động. Chắc chắn là đã đánh trúng vào chỗ yếu hại. Đặc biệt là ở phía sau gáy có rất nhiều dây thần kinh chạy qua. Anh dám chắc mình đã đánh vào đó.
Giống như một con mực khi bị câu lên. Chỉ cần đánh trúng điểm yếu sẽ làm nó ngay lập tức mất đi sự sống. Và hiện giờ cũng vậy, Hải đánh một cú mạnh như thế, hắn đã nắm chắc số phận mình giống như con mực kia.
Và khi đã giải quyết hết toàn bộ bọn chúng. Người dân đã không phải lo lắng gì về những lần quấy phá của chúng nữa. Họ có thể yên tâm làm ăn. Hải vui vì làm được điều ấy giúp bọn họ.
Nam thì tìm kiếm xung quanh đó. Để xem xem có gì dùng được, tịch thu chúng xung vào trong kho của nhà mình hay không.
Một khẩu súng giả, một con dao găm, một chút thức ăn và nước uống. Có lẽ là phân phát nhưng số lượng này thì chẳng thể chia nổi cho đám người ấy thêm một hay hai bữa nữa.
Và người đứng sau hẳn là cũng nắm được chuyện này. Có lẽ gã ta sẽ xuất hiện sớm thôi.
Xong chuyện, hai người ra bên ngoài, Bình nãy giờ không hề trợ giúp gì cả mà chỉ đứng đó nhìn họ hành động. Nhưng cậu cũng chẳng trách anh ta làm gì. Dù sao thì cũng giải quyết hết chỉ với hai người, có thêm cũng không đáng là bao.
Vết thương trên mặt cậu dần đau sót, thu hút sự chú ý của cậu. Cậu lập tức trở lại xe để xử lý chúng, để lại hiện trường cho Hải và Bình.
Hải thấy anh ta không nói cũng không động đậy gì cả. Cũng chẳng để ý tới, thu dọn hết đống vật tư của chúng đem về xe.
Đang đi giữa đường, cậu thấy một ánh sáng từ trong rừng, nó lập lòe như con đom đóm, chớp rồi tắt liên tục như đang kêu gọi bạn tình hồi đáp. Hồi lâu khi không thấy ai đáp lại tín hiệu ấy, cậu cũng không để ý. Có thể là ai đó đang đi canh gác trong rừng.
Trở lại hiện trường vụ đột nhập, cậu tính đem tất cả bọn chúng áp giải tới trước cổng nhà ông Thịnh để giải thích với bà con về vụ việc lần này. Tới nơi, cậu thấy gã Cha Trắng cùng với Bình đang nói chuyện.
Thế là cậu bước ra.
- Anh Bình! Còn cả gã đàn ông này nữa. Ông làm gì giữa trời khuya như thế? Không ngủ đi?
- Không phải chuyện của cậu, không nhất thiết phải xen vào. - Bình nói.
- Đừng nói không phải chuyện của em. Có phải là vì ông ta nên anh mới không trở về?
Cha Trắng đứng giữa chẳng hiểu chuyện gì. Bình cũng không lên tiếng giải thích.
- Sao cậu lại ở đây? - Gã hỏi.
- Thế ra đây đều là kế hoạch của ông à. - Bình nói.
Ông ta không đáp lại.
- Thế thì tiếc rồi. Tất cả đều đã thành công cốc. - Bình thở dài.
- Này! Anh đang nói gì thế? Sao em chẳng hiểu gì thế này. - Hải chen ngang.
- Thôi, chuyện đã vậy thì anh cũng nói thật cho chú em biết. Ông ta đã hết giá trị với anh rồi. Anh vốn muốn ở lại để xem ông ta giúp gì cho anh nhưng ông ta chẳng thể làm được gì hơn. Ký ức ngày đó vẫn chỉ dừng lại ở một thời điểm mà không thể đi sâu hơn.
Ông ta thẫn thờ, không dám tin khi tận mắt nghe thấy mình chỉ là một con tốt thí. Nhưng ông vẫn cố bình tĩnh rồi nói những đạo lý trong giáo phái cho Bình hiểu. Mà Bình thì đâu còn gì lưu luyến nữa.