Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 2





Mặt tôi đỏ ửng khi nhìn hắn, rồi hắn nở một nụ cười cực kì đểu.



-Chị yêu thằng nhox này rồi phải ko, nhưng chị nên bik típ con gái xấu xí như chi tôi ko ưa đâu!! hehe. hắn nói với giọng khinh khi và cực kì lạnh lùng



-uhm, có lẽ- tôi trả lời- nhưng đừng xem thường đứa con gái xấu xí như tôi.



Vừa nói xong tôi lấy đầu gối thục thật mạnh vào bụng hắn,l àm hắn té lăn nhào trông rất tức cười. Hắn ôm bụng, nở một cười trông thì có đẹp thiệt nhưng thái độ thì vô cùng đáng ghét



- Này, đôi lúc trông nhox cũng đáng yêu nhưng tôi sẽ ko bảo giờ yêu một thằng nhox như cậu, tôi chỉ sợ là tiếp xúc nhìu lần với tôi cậu sẽ iu tôi thui! hjhj- tôi cười, một nụ vười thật sự trong 5 năm vừa wa, chắc là do lúc này trông cậu ta thật tội nghiệp nhưng nhìn bộ dạng thì ko thể nhịn cười nổi.



-Tuỳ cô vậy!. Hắn đứng lên lại ghế và típ tục đọc truyện, chẳng wan tâm gì đến tôi cả



Thui mặc hắn, tôi đành ra về vậy. Mai chắc là một ngày mệt mỏi rồi đây



-Chị về đây, mai 8h học nha! chúng ta sẽ ôn lại toán, lí của em vào buổi sáng, còn chìu là anh văn và hoá. Em chuẩn bị dùm chị sách nha! Tạm biệt. Nói xong tôi bước xuống lầu, Ông quản gia có vẻ đợi tôi ở dưới nhà, khi thấy tôi ông ta nở một nụ cười rồi nói: "mai gặp lại, mong cô cố gắng hết sức đngừ bỏ cuộc"




-Con sẽ cố gắng, nhưng bỏ cuộc là sao?



-Đã có hơn 10 gia sư đến day cậu ấy rùi và tất cả đều đi hết cả mong cô không phải là người thứ 11



-Con cũng mong vậy. Thui chào chú con về, hẹn gặp lại chú.



-Chào cô- ông quản gia lại nói một cách nghiêm trang, điều này làm tôi ko thik



-Ko cần gọi con là cô đâu, gọi là Thiên được rồi, nghe thân thiệt hơn



-Vâng tôi sẽ cố gắng thưa cố- ông quản gia trả lời



-Dạ, tạm biệt chú



.................



-Duyên ơi, bà có trong nhà ko mở cửa cho tui vào với- tui cất giọng gọi. Duyên là nhỏ bạn thân của tôi từ cấp một lận, còn nhìu thời gian nên tôi ghé vào nhà nhỏ chơi. Nghe giọng tôi, nhỏ bước ra với bộ dạng như mới ngủ dậy vậy



-Trời ơi, hôm nay trời mưa hay sao mà bà đến nhà tui, ko đi học hay dạy gì sao?



-àh! tui được nghỉ với lại ko đến nhà bạn được sao?



-uh` được



-Không định cho tui vào nhà àh?



-Vào đi tại ngạc nhiên wa tui quên



Thế là tôi vớiDuyên ngồi nói với nhau đủ thứ, đúng là lâu rùi tôi ko nói chuyện với nhỏ, chắc nhỏ buồn tôi lắm



-Nè, bà quên Trí Duy chưa vậy? Duyên nói giong đầy nghi ngời



Sao nghe những lời này tim tôi lại nhói đến thế, đau đến thế. Người tôi tự dưng bất động. Nước mắt cứ thế lại tuôn ra.




-Tui xin lỗi, tui ko cố y- Duyên nói- tôi xin lỗi thiệt mà



-Ko sao bà ko có lỗi, tui wen rùi, đau nhưng cũng sẽ wa thui



-5 năm rùi mà vẫn vậy ma bà bảo wa sao? bà cứ thế này tui chịu sao nổi hả?- Duyên nhấn giọng nước mắt cũng tuôn ra- tui là bạn mà chả làm gì cho bà được, mỗi lần nhìn bà là tôi lại đau, tôi thật sự...



-Tui đã bảo ko sao? thui đừng nhắc chuyện này nữa, chỉ làm bùn hai đứa thêm thui



-Nhưng mà bà định sống như vậy đến bao giờ, định từ hành hạ mình riết sao?



-Tui đã bảo thui, tui nói rùi chỉ như vậy tui mới ko khỏi trách mình nữa, nếu bà ko muốn tui đau làm ơn đừng nhắc tới nó nữa



-Nhà bà có gì cho tui ăn ko đó, àh mai mốt trưa là tui về nhà bà ăn cơm, tiền cơm tui trả đầy đủ cho



-Nhãm còn tính tiền cơm với tui nữa hả?



-Hjhj tui nói vậy thui chứ bik bà thương tui sao nở lấy tiền tui đc!!!!!!!!



-Bà đúng là Thiên mà



-Trời khó lường lém!hjhj



-Thui vào đây tui lấy cơm cho ăn



.................



Về đến nhà, tắm rửa ăn cơm xong là tôi chuẩn bị bài mai dạy cho thằng nhox, ko bik học lực ra sao nữa, nhưng đành cố gắng vậy. Xong việc tôi đi ngủ thật sớm để mai có tin thần hơn chứ



.................



Ở NHÀ NHOX




-Sao, thấy cô gái đó được ko? Người phụ nữ hỏi



-con chả bik nói sao cả



-Mẹ nghĩ nó sẽ dạy con được với lại nó cũng xấu xí nên mẹ ko sợ



- Mẹ đúng là....-nhox nói với vẻ nghĩ ngợi



-Mẹ sao hả? tất cả chỉ muốn tốt cho con thui



-Cám ơn- nở một nụ cười kinh khủng(mẹ thật sai lầm con đã thik cô bé đó rùi)



-Cô ta có nhìu điểm đặc biệt "kinh khủng". Nhox lại nói



-Vậy là tốt- người phụ nữ trả lời- àh đồ ăn mẹ nấu ngon ko, mẹ bỏ cả buổi chìu đó



-Áh nếu mẹ ko muốn con trai mẹ chết sơm thì mẹ đừng bao giờ làm việc này nữa



-Con...............wa đáng- người phụ nữ trở nên tức giận- tại sao tui lại sinh ra thằng con như thế chứ?



-Tại ông trời- trả lời một cách nhẹ nhàng rùi nhox bỏ lên phòng để người phụ nữ ngồi đó với ông quản gia



Vào phòng nhox ngồi suy nghĩ..............bỗng, bật ra cười một cách ngớ ngẩn



-Cô gái này đúng là có nhìu điểm để ta suy nghĩ.........



.