Sau tin nhắn đo hắn ko gửi cho tôi thêm nữa, hoàn toàn im lặng. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ…
…………..
“Duy và Duyên”
Duyên lê cái chân đau vào nhà Duy với sự giúp đỡ đặc biệt của Hà
-Bà ko sao chứ?- Hà nói nhìn Duyên vẻ lo lắng
-Ko sao? Duy đâu?- Duyên hỏi Hà rồi nhìn xung quanh nhà
-Chắc là đến công ty rồi, lát về liền àh…bà ở đây nha tôi lấy nước cho- Hà nói rồi chạy nhanh vào nhà bếp
Duyên ngồi đó nhìn mọi thứ, căn nhà này rất quen hình như là Duyên đã gặp đâu rồi…lạ lắm
-Nè…nhà đẹp ko? Duy tự tay thiết kế đó đây là nhà của tui này sau đám cưới luôn- Hà nói miệng mỉm cười đưa nước cho tôi
-Đẹp nhìn rất ấm áp,mà sao Duy lại tự tay thiết kế chứ?- Duyên hỏi- sao lại có nhìu phòng thế? Hai người mà nhìu phòng vậy ư?
-Ko bik tại anh ấy muốn tui cũng ko bik nữa- Hà trả lời rồi nhìn đồng hồ
-Sao thế?- Duyên hỏi
-Tôi phải đi mua đồ ăn tối bà ở đây một mình đc ko?- Hà nói vẻ lo lắng
-Ừ ko sao mà, đi đi- tôi trả lời
-Duy thik về nhà là có cơm do vợ nấu- Hà nói rồi bỏ đi
Duyên ngồi đó mỉm cười “cô ả ra dáng vợ rồi” Duyên nghĩ tới Hà rồi…
-Sao quen quen- Duyên nói- hùi nãy bà vừa nói gì thế hả?- Duyên hỏi trong khi Hà mặc áo khoác vào?
-Nói gì…àh nói là Duy thik về nhà có cơm một bữa cơm gia đình,-Hà chưa kịp nói xong thì Duyên nhảy vào-….do vợ nấu, ăn một bữa cơm gia đình
-Ừ thì sao?- Hà hỏi nhưng lãi nhớ vụ đi chợ nên bỏ chạy luôn- thui tui đi đó
-Hà… bà ko nhớ câu nói đó của Thiên sao?- Duyên nói nhỏ rồi lắc đầu
………….
“NĂM LỚP 6”
-Thiên sau này lớn bà muốn có cuộc sống sao hả?- Duyên hỏi
-Tui muốn sống trong một căn nhà ấm áp…khi chồng về nhà là có cơm do vợ nấu, ăn một bữa cơm gia đình – Thiên nói rồi mỉm cười
-Bà ghê thật…-Hà bảo
-Vì tui ko bao giờ đc ăn một bữa cơm gia đình thật sự nên ước mơ vậy thui- Thiên trả lời
-Đừng lo…lơn lên tui sẽ nhắc chồng bà về ăn cơm với bà- Duyên nói (Duyên luôn nhớ mãi ko quên)
………….
“Duy đang nghĩ gì thế…nhưng tui thề là ko để bất kì người bạn nào của tui phải đau khổ vì Duy nữa đâu”
Duyên ngồi một hồi lâu rồi cũng đứng dậy
-Nhỏ này làm gì lâu thế…định mua hết chợ àh-Duyên lắc đầu rồi lại nghe tiếng chuông cửa
Duyên lật đật lê cái chân tồi tàn ra cửa
-Đợi lát tôi ra liền- Duyên nói vọng ra cửa
-Anh quên đem chìa khóa nên,…- Duy nói khi cánh cửa đã mở
Hai người nhìn nhau trong im lặng, Duyên bỗng té ngữa về sao
-Là …Duyên ư?- Duy hỏi khi tay đỡ lấy Duyên
-Chào Duy- Duyên nói rồi đứng dậy
-Sao lại ở đây, chân của Duyên bị gì thế?- Duy ngồi xuống nhìn chân Duyên vẫn cái thái độ quan tâm như năm nào
-Ko sao đâu…bị gãy thui-Duyên nói rồi tiến lại ghế
-Chuyện là sao vậy?- Duy hỏi
-Sao gì dài dòng lắm nói chung là tui gặp Hà và Hà dẫn tui về đây để gặp Duy- Duyên nói rồi nhìn Duy- có thay đổi một chút cao hơn và trông chững chạc hơn…
-Cám ơn…- Duy trả lời rồi đứng dậy
-Nhưng mà phải có chuyện gì Hà mới dẫn Duyên vào đây chứ?- Duy lại hỏi
-Ko có gì… bạn bè lâu năm ko gặp đc àh- Duyên nói
-Đc chứ…- Vừa nói Duy lại vừa cười- Duyên ăn gì ko? Nhà nhiều bánh lắm.
Duy đi xuống nhà bếp… một hồi lâu sau trên tay cầm theo một dĩa bánh trngo rất ngon
-Tui có chuyên muốn hỏi Duy- Duyên nói khi Duy ngồi xuống
-Chuyện gì?-Duy nhìn Duyên thắc mắc
-Duy có yêu Hà ko đó?-Duyên nói giọng cứng lại ko như mọi ngày
-Tại sao lại hỏi vậy?- Duy nhìn Duyên
-Trả lời đi và thành thật vào…- Duyên tiếp tục nói
-Tui… ko yêu cô ấy…và chỉ xem cô ấy như một người em thui- Duy trả lời một cách thành thật và ko chút ngần ngại
-Vậy tại sao lại lấy Hà hả?- Duyên quát lên…
-Vì Hà muốn, Hà đã làm nhìu thứ cho tui và tui phải bù đắp cho cô ấy chứ- Duy lại nói
-Bù đắp ư? Duy nghĩ làm vậy là đúng ư?- Duyên giờ la lên
-Chứ tui phải làm sao đây hả? Tui thấy Hà cũng hạnh phúc mà-Duy nói lớn
-Ừ hạnh phúc, hạnh phúc vì đang ở nhà trong căn nhà ko thuộc về mình, hạnh phúc vì có đc một người chồng mà trái tim luôn hướng về người khác…-Duyên nói những giọt nước mắt lại rơi
-Duyên …
-Căn nhà này chính là căn nhà mà Thiên mơ co đc, cái căn nhà mà Thiên tự tay thiết kế cho Thiên mẹ và chồng của Thiên… ngay cả căn phòng kia cũng giành cho người ba của Thiên nữa… Màu tường này là màu của Thiên thích nhất, cả kệ sách kia cũng toàn nhửng cuốn sách mà Thiên hay đọc nhất……..Cái căn nhà này ko dành cho Hà và trái tim Duy cũng vậy- Duyên khóc, nghĩ tới nụ cười khi Hà háo hức về bữa cơm về nhìu thứ Duyên lại thấy tức
-Ko đừng nhắc cái tên đó trước mặt tui…ko….- Duy nói rồi ngã quỵ xuống đất
-Tui cấm Duy xuất hiện trước mặt Thiên, cấm Duy làm Hà tôn thương, nếu còn đụng đến bạn tui thì đừng trách…- Duyên nói rồi bỏ đi…cố bước thật nhanh ra khỏi cái căn nhà mà đối với Duyên thật kinh khủng
“ Tôi bik Duy hoàn toàn ko có lỗi, tôi bik nhưng Duy phải chịu khổ thui, phải hy sinh một người dể tất cả hạnh phúc…ông trời ông thật ko có mắt”