-Thiên, bà có sao ko?- Duyên lây mạnh người toi nước mắt vẫn chảy ra
-Tôi, đây là tôi hả?- tôi nói nhìn mình trước gương, tôi giật mình
-Duyên, tôi thật sư muốn rất muốn quay trở về 5 năm trước, tôi nhớ chính mình, nhớ nụ cười mà tôi đã trao cho mọi người-tôi nói với Duyên nước mắt lại rơi , tôi lại khóc
-Thì bà hảy quay về đi, tôi sẽ đợi bà, tôi đã muốn nghe cuâ này từ bà lâu lắm rồi -Duyên nói nước mắt lại rơi và Duyên ôm thật chặt tôi
-Tôi sẽ làm được ko, tôi thật sự sợ, tôi sợ - tôi bật khóc khóc thật lớn để lấn áp nỗi đau trong lòng tôi, nó cứ nhói nhói lên thành từng nhịp.
-Có tôi ở cạnh bà bà sợ gì nữa, tôi sẽ bảo vệ bà tôi............... tôi thề sẽ ko cho bất kì ai làm cho bà đau thêm một lần nữa, tôi thề -Duyên nói một chách chắc chắn
-Cám ơn , thật sư...................-tôi khóc nhìn Duyên tôi sẽ cố gắng thay đổi mình vì Duyên
Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc.Tôi ở nhà Duyên ăn cơm nghỉ lưng một lát thì tới giờ day.Đành ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để thằng nhox đó **** nữa thì khổ
Vào đến nhà, vẫn vậy hắn vẫn ngồi đó , tya cầm cuốn sách đọc, gương mặt thì lạnh như băng
-Chào em !!!!!- tôi nói
-Lần này đến sớm hơn được chút - hắn nói mắt vẫn ko rời khỏi cuốn sách
-Chị đến đúng giờ mà - tôi nói cố tạo sự chú ý để hắn bỏ cuốn sách xuống và tôi đã thành công
Hắn ngước lên nhìn tôi, tôi mỉm cười rồi bỗng hắn quay mặt đi thật nhanh ko nói tiếng nào
-Sao thế chị đã chảy đầu theo đúng ý em rồi mà vẫn chưa được sao?-tôi hỏi vẻ tò mò
-Ko vậy được rồi -hắn nhìn tôi rồi quay liền đi chỗ khác tránh ánh mắt của tôi
-Ừ chúng ta bắt đầu học nào - Vừa nói tôi vừa lật cuốn sách giáo khoa ra
- Chị đó-hắn hỏi lần này là nhìn thẳng vào mắt tôi
-Sao cơ?.tôi trả lời với vẻ đầy thích thú
-Có chuyện gì sao?-hắn nói vẫn cứ nhìn vào tôi
-Chuyện gì nào?-tôi hỏi nhưng hắn ko trả lời
-Ko có gì - hắn lại chúi mắt vào cuốn sách ko nói gì nữa
Thế là im lặng hắn im và tôi cũng im, suốt buổi chúng tôi chỉ nói với nhau vài lời nhưng chỉ khi hắn ko hỉu thui , mà nhox này thuộc dạng thông minh tôi chỉ nói sơ là hiểu ko cần giải thích nhiều.Cứ thế chúng tôi im lặng cho đến hết buổi
- Thui hôm nay ta nghĩ tại đây- tôi đứng dậy gon sách vở rồi đi ra ngoài cửa
-Tạm biệt em!!!!!!!- tôi nói nhìn hắn rồi bỏ đi
-Khoan đã - hắn nói
-Sao thế?
-Đừng có khóc nữa dù chuyện có buồn thế nào, khóc nhìu ko tốt đâu
Nói xong hắn quay đi, mắt lại nhìn vào cuốn truyện chẳng nói gì , im lặng.............Tôi đứng cứ cả người chẳng biết biết nói gì nữa, đầu tôi quay cuồn
-Chị về đi trễ rồi đó -hắn nói làm tôi nhớ là mình phải về nhà
Nghe xong tôi bỏ đi thật nhanh, đẩy xe ra khỏi nhà mà tôi ko khỏi ngạc nhiên.Hắn,hắn đang nghỉ gì vậy, tôi ko hiểu cả con người hắn , tính tình và cả thái độ đều hoàn toàn khác nhau.Tại sao lại khó hỉu vậy rõ ràng là hắn lạnh lùng ,hắn ko ưa gì tôi mà tại sao?................tại sao? hắn lại quan tâm tới tôi thế ,tại sao hắn biết tôi đã khóc.Tôi đi đầu nghĩ lung tung, mệt ,mệt thật rồi
-A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............!!!!!!!!!!!R� ��m xe tôi đổ nhào
Tôi la lên ,trời ơi sao vậy trời tôi đụng phải con *** chay ngang qua ,hix đau quá ko biết chú *** đó có sao ko.Ôi! cái chân của tôi nó chảy máu rồi , đau quá !!!!!!!!!!nhưng thui dù sao thì con *** vẫn ko sao thế là may rồi.Tôi bế chú ***, lê cái chân đầy máu vào lề rồi để nó ở đó
- Này, sao này ko được chạy ra đường nghe chưa, nguy hiểm lắm - tôi nói với chú chò rồi ra dưng chiếc xe mình lên nhưng chân tôi ko đi nỗi nữa và tôi lại té
Bỗng một bàn tay đỡ tôi đứng dạy, tôi nhìn lại thì
-Em...... làm gì ở đây vậy - tôi nhìn hắn nhưng hắn chả nói gì cứ thế bể tôi lên một cách nhẹ nhàng
-Em......bỏ chị ra chị tự đi được-tôi nói cố vùng vẫy ra khỏi tay hắn nhưng ko được
Hắn bế tôi lên xe ,bỏ tôi ở đó rồi chạy lại chổ tôi té , đẩy chiếc xe đạp của tôi rồi bỏ vào cốp xe một cách nhanh lẹ.Xong hắn mở cửa ngồi ngay vào chỗ người lái
-Em cất xe chị chi vậy? để ngoài chị còn về nữa -tôi nói giọng rất bực mình
-Với cái chân đó chị có thể đạp về nhà sao?-hắn hỏi ngược lại giọng như quát,im lặng rồi hắn lại nói với giọng nhẹ nhàng- chị ngồi yên đó em sẽ chở chị về
-Cái gi??????????? em chưa có bằng lái chưa đủ tuổi làm sao em có thể thui để chị..............-tôi nói vẻ
ngạc nhiên nhưng càng ngạc nhiên hơn bởi sự điềm tỉnh của hắn
-Chị sợ..............vậy thì để em gọi ông quản gia đến -vừa nói hắn rùt chiếc điên thoại di đông ra khỏi túi và gọi ngay cho ông quả gia
-Ông đến đây liền đi tôi cần ông giúp -hắn nói làm tôi ngạc nhiên ko phải vì hắn gọi ông quản gia mà vì hắn xưng "em" với tôi từ trước giờ hắn có nói vậy đâu
-Chú đừng đến con tự về được rồi -tôi nói lớn cố để cho ông quản gia nghe thấy nhưng lực bất tòng tâm
-Chị có thể tự về,chị lớn rồi biết tự lo cho bản thân mình em đừng làm phiền ông ấy -tôi nhìn hắn và nói cố nói thật nhẹ nhàng vì tôi biết thế nào cũng bị **** lại
-CHị biết lo cho bản thân mình mà giờ em phải ở đây sao?chị biết lo mà người gầy trơ xương, gương mặt thì như ngươi mất hồn ,quần áo tóc tai , chị có biết là nhìn chị giống một con ma ko hồn lắm ko hả -hắn đang rất tức giận hắn làm tôi sợ
-Kệ chị , chị sống sao thì kệ em đâu cần quan tâm- tôi nói giọng rít lên
-Ừ ! đúng em đâu cần quan tâm nhưng tấm trí em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chị em muốn nhưng cũng ko ngăn mình lại được -hắn nói lớn lúc này trong hắn thật đáng sợ
-Tại sao chứ!! em ghét chị lắm mà tại sao em lại phải quan tâm tới đứa con gái xấu xí nhìn giống ma nhứ chị , tại sao?-tôi nói nước mắt chảy ra hắn.......... tại sao tôi lại khóc , tôi ko biết,tôi sợ tôi sợ ,chân tôi giờ đau buốt đầu tôi hoản loạn,tôi ghét hắn
-Chị đừng khóc, em đã bảo chỉ đừng khóc mà -Hắn lái rồi đặt thật nhẹ bàn tay hắn trên gương mặt của tôi, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy
-Em ko biết đã có chuyện gì xảy ra , nhưng em xin chị đừng nghĩ tới nó nữa, hãy quan tâm tới mình đi-hắn nói giọng run run
-Chị............. chị thật sự..................chị -tôi nói nghen ngào giờ tôi chẳng biết nói gì hơn , lòng tôi thắt chặt ko hỉu tại sao, tôi đang tự trách mình, trách chính bản thân mình vì đã vui khi biết hắn quan tâm tôi
-Chị................-hắn chưa kịp nói thì.................
Tay hắn luồn vào mái tóc tôi nhẹ nhàng, hắn nhìn tôi ánh mắt thiết tha nhưng trong đó vẫn có cái gì đó khiến tôi khó hỉu rồi môi hắn chạm môi tôi.Cứng đờ người tôi ko biết làm gì ,tay tôi ko cử đông được tôi ko thể đẩ hắn ra
-Em................ quá đáng lắm -tôi nói tức giân
-Em.............sao em dám - tôi còn chưa hôn Trí Duy lần nào cơ mà sao lần này tôi lại hôn một thằng nhox chứ
Tôi nhìn hắn , rồi im lặng
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong sự im lặng cho đến khi ông quản gia đến và chở "chúng tôi " về nhà tôi.Hắn ko nói gì và tôi cũng vậy ,bàn tay hắn cứ nắm chặt bàn tay tôi cho đến khi về đến nhà
-Mai em sẽ đến rước chị -hắn nói thấy tôi định trả lời là hắn nhảy vào họng tôi liền
-em ko đổi ý đâu chị vào nhà đi-nói rồi xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó đi khuất
Tôi đứng đó suy nghĩ, đầu tôi giờ quá nhiều thứ chắc tọi phát điên lên mất
"Đối với tôi 5 năm là khoảng thời gian quá dài để tôi quên một người mà tôi dành trọn tình yêu của mình.Nhưng hai ngày là quá ngắn để tôi có thể hôn một thằng nhox "