Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 22: Gian nan cửa ải



Chương 22: Gian nan cửa ải

Quỷ Nhãn

Biến thể này là một trong những con ác quỷ ít mạnh mẽ và có khả năng gây ra nhiều loại sát thương tùy thuộc vào loại của bọn nó.

Chúng có thể bắn ra một tia sáng c·hết người bắn ra từ con mắt đơn độc của nó, hoặc có thể bắn ra tia sáng làm chậm vô hại.

Trần Trường chỉ có thể đợi đến khi nó bắt đầu t·ấn c·ông mới có thể biết được thêm khả năng của nó.

Và giờ khắc đã đến.

Hơn ba mươi con chim đen đang bay về phía họ như loạt mũi tên đen cùng với cặp chấm sáng đỏ.

"Healer, coi chừng bị làm choáng. Nếu liên tục di chuyển, những con chim này sẽ rất khó để khóa chặt mục tiêu làm choáng."

Trần Trường nói nhẹ và nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Quỷ Nhãn và những con quạ undead bay trên không đây đó, suy nghĩ duy nhất của bọn chúng chỉ có chiến đấu và g·iết chóc, và khi nhóm quạ kia bay sà xuống, chúng ngay lập tức nhảy vào t·ấn c·ông.

Mỗi con undead có nhiệm vụ thu hút chú ý của ít nhất hai con quạ và Quỷ Nhãn đảm nhận một mình thu hút sự chú ý của năm con quạ.

Bọn chúng chỉ thu hút nửa số quạ và phần còn lại chỉ còn một nửa nên dễ xử lý hơn cho tổ đội của họ.

Kim Chi thành thạo đập khiên của mình vào những con chim, trong khi Hùng Khải giờ đây vung một thanh dao găm vào bầy chim.

Trần Trường không thể kích hoạt Khiêu Vũ Kiếm Kích của mình ngay bây giờ, vì vậy hắn khéo léo chém vào các điểm yếu của những con chim vô vùng chính xác.

Mỹ Duyên là người bận rộn nhất trong số họ, vì cả ba đều là đang cận chiến và đang nhận được khá nhiều sát thương.

Nhưng may mắn thay, vì cảnh báo của Trần Trường, ít nhất không ai bị làm choáng và họ đã vượt qua được.

Những con chim c·hết ngay trong vài giây đầu đã làm tăng cao tinh thần của mọi người. Quỷ Nhãn làm t·ê l·iệt một con chim liền bắn ra một tia sáng đen từ nhãn cầu của nó, con chim rơi xuống một cách vô hồn, sau đó liền vướng vào loạt nhát kiếm mà Trần Trường đang tung đi.



Theo sau đó, từng con chim một đang bắt đầu c·hết, sự phối hợp của cả nhóm trở nên tốt hơn nhiều ở lần này. Cả Kim Chi và Hùng Khải cũng thăng cấp, nhờ vậy làm cho phục hồi sức khỏe tức thì, khiến cho trận đấu dễ dàng hơn nhiều.

Không bao lâu sau, đàn chim cỡ lớn đã bị tiêu diệt hoàn toàn và xác c·hết chất đống trên các mô đất.

“Hộc…hộc….hộc!!”

Kim Chi và Hùng Khải không thể chịu đựng được nữa và ngồi xuống trên mặt đất đầy máu để thở một hơi.

Đàn chim cuối đã lấy hết sức của họ và cảm thấy như cơ thể của họ đã bọ vắt khô kiệt.

Dù trò chơi có thực tế như thế nào, họ chưa từng trải qua điều này trước đây.

Giống như họ vừa đánh nhau chân thực ở ngoài đời bây giờ, chớ không phải là hình chiếu phóng vào não

"Tiền bối, chuyên nghiệp….Ai u… đó có phải đàn chim cuối cùng không, đừng nói là còn nữa nhé, làm ơn."

Hùng Khải thở hổn hển và những mảnh trái cây phun ra khỏi miệng anh khi anh nói chuyện.

“Chắc là đàn cuối cùng." Trần Trường lẩm bẩm không quan tâm đến, nhưng cách nói của hắn ám chỉ rằng hắn không chắc với câu trả lời của mình.

"Tiếp theo sẽ là một con quạ khổng lồ có khả năng tung ra rất nhiều khả năng t·ê l·iệt làm choáng. Nó thích làm t·ê l·iệt healer và g·iết người đó đầu tiên. Vì vậy, Mỹ Duyên, cô nên cẩn thận."

Trần Trường cố gắng hết sức để giải thích trong khi đang uống một bình thuốc potion để phục hồi mana của mình.

Tất cả những con quạ mà hắn đã hồi sinh cho đợt cuối cùng đã trở nên tiêu điều xơ xác, mất đi sức chiến đấu, vì vậy hắn phải một lần nữa phải thi triển [Thức Tỉnh] cho đám undead mới hình thành.

Lần này mười con xác quạ undead đang vẫy cánh và trồi ra từ đống xương thịt đang nằm xung quanh như rác.

"Ờm? Sao boss chưa xuất hiện vậy, lâu dữ?" Hùng Khải hỏi, nhìn lên trời.



Hành động của cậu ta đã làm cho Trần Trường theo bản năng cũng nhìn lên, sau đó đồng tử của hắn co rụt lại

“Cúi xuống, mau!!”

“Phải cúi thấp xuống và mau rời khỏi đây”

Tất cả không hiểu nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, cùng nhau nhìn lên trời, nhìn lần theo hướng ánh mắt của Trần Trường, để xem cái gì có thể đáng sợ có thể khiến cả nhóm rút lui.

Vừa nhìn, họ không trông thấy cái gì, nhưng sau đó dần dần, họ để ý đến những chuyển động nhỏ của cái gì đó đang trở nên càng ngày càng to rõ hơn.

Bầy chim với số lượng lớn không thể tưởng tượng đang cuộn xoáy bay trên trời, hành động một cách kỳ lạ.

Trần Trường lúc đầu còn tưởng rằng đám chim này sẽ không di chuyển hoặc t·ấn c·ông, nhưng bây giờ bọn chúng lại không theo như hắn nghĩ.

Bầu trời bầy chim đi qua từ từ trở nên trong trẻo, còn bầu trời gần mô đất bọn hắn đang đứng lại trở nên đen kịt hơn.

Những người khác còn đang ngơ ngác không hiểu, Trần Trường thì đã đoán được rõ ràng.

“Đi mau, đi” Hắn một lần nữa hét to.

Không cần nói thêm lần thứ ba, Kim Chi, Mỹ Duyên, Hùng Khải vội vàng bước chân, mau chóng nhảy ra khỏi mô đất.

Nhưng mọi người ngạc nhiên khi thấy Trần Trường vẫn đứng ở trên đống đất, không thấy ý định nào muốn nhảy xuống để đi theo họ.

Và còn chưa kịp muốn tìm hiểu anh ta định làm gì, những con quạ đã hình thành một cơn lốc và bắt đầu sà xuống.

Cả trăm con quạ đang bay cao trên bầu trời bắt đầu rơi xuống một cách từ từ.

Kim Chi vấp ngã, nhìn lên bầu trời ngơ ngác.

Hùng Khải hiện lên kinh hãi và sợ hãi trên khuôn mặt.

Mỹ Duyên cũng đứng với miệng há hốc thật to.



"Hãy nhanh xuống đi! Xuống mau!" Cô nói lắp bắp nói nhìn vào người đàn ông vẫn đứng đó mà không hề di chuyển.

"Anh kia!!! Tại sao anh cứ cứng đầu vậy??" Kim Chi không thể nói nên lời.

"Anh. Cái này không đáng đâu. Nhảy khỏi gò đất đi. Chúng ta sẽ quay lại với một đội hình đầy đủ và chuẩn bị tốt hơn..." Hùng Khải nghiến răng.

Thực tế àm nói, cậu ta không biết phải chuẩn bị cái gì để chống lại một cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhưng tất cả những gì cậu ta muốn nói là, họ hãy ra khỏi đây an toàn và trở nên mạnh hơn.

C·hết chẳng có gì quan trọng.

Cùng lắm là họ sẽ mất một cấp độ hoặc đại loại vậy, nhưng trong trò chơi quá đỗi thực tế này bị cắn đến c·hết là một điều khó mà chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, Trần Trường cứ như chưa nghe thấy bất kỳ lời của Hùng Khải nào. Hắn chỉ la lên một lần nữa.

"Rời đi, Ngay bây giờ!"

Hắn cảnh báo họ nhiều lần như vậy, là vì rốt cuộc hắn là nguyên nhân dẫn đến khiến bọn họ phải đối mặt với hiện tượng kỳ lạ này trong hầm ngục này.

Họ có thể không nhưng hắn thì biết, lấy c·ái c·hết để trả giá cho hành động, hắn không muốn c·ái c·hết của họ là do mình.

Cùng lúc đó, hắn cũng không muốn rời đi.

Bây giờ, mọi thứ đều đã chỉ ra rõ ràng là đang liên quan đến một quest nhiệm vụ.

Nếu hắn rời khỏi hầm ngục bây giờ, từ việc bỏ cuộc chạy giữa chừng có thể sẽ khiến hắn không bao giờ có cơ hội khác để tham gia nhiệm vụ ẩn này.

Thông thường, việc bỏ lỡ đi một cơ hội có lẽ không quan trọng đến mức đó.

Nhưng Trần Trường không muốn để mất bất kỳ cơ hội nào trong lần này. Nếu không, ý nghĩa của trọng sinh, cơ hội thứ hai của hắn là cái gì?

Nếu hắn thất bại lần này, hắn sẽ không có gì để oán trách, vì hắn đã cố hết sức. Hắn cần phải nghiêm túc đối mặt. Nếu không, hậu quả...

Hắn thà c·hết còn hơn sống cuộc đời như kiếp trước...