Vì vậy, hắn không dám kéo dài thêm một phút nào khác, nhanh chóng vội vã đến ngoại ô của thành phố sầm uất này.
Cách một vài chục mét, một hình bóng khác cũng lao về phía trước, nhưng tình cảnh của người này hoàn toàn khác biệt so với Trần Trường, hắn mặt mày đổ mồ hôi như mưa, ướt đẫm từ đầu đến chân.
"Đuma nó. Hà ~hộc. Chó c·hết thật. Làm sao nó chạy nhanh thế? Tên đó không biết mệt hả?" Lê Bảo uể oải và ngã về trước do quá mệt mỏi khi cố gắng theo kịp con quái vật phía trước.
Hắn đã tốn thời gian khoảng mấy tiếng đồng hồ để làm cái quyết định ngu ngốc này của mình rồi, vì vậy hắn không ngừng nghỉ mà nhấm nháp một trái cây, nhanh chóng đứng dậy.
"Đợi cái coi..." Hắn thì thầm thở, tiếp tục chạy khập khiễng.
"Tại sao trò chơi đu mẹ nó lại chân thật như vậy…"
Khi hắn thở hổn hển chạy với sức lực có thể, hắn nhận ra cái gì đó. Quái vật phía trước cuối cùng đã ngừng di chuyển!
"May thặc!"
Đôi mắt tò mò của Lê Bảo nhìn xung quanh để xem mình đang ở đâu và người đó có thể sẽ làm gì.
Tuy nhiên, hắn liền bị ngớ người ngay lập tức. Khi tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng hơn và mờ đục giảm đi, hắn nhìn thấy một số người đứng xung quanh tên đằng trước.
"Cái quái gì vậy? Mấy người này là ai? Không lẽ là trộm c·ướp?" Hắn lui lại một bước, không muốn m·ất m·ạng một cách không cần thiết.
Có khoảng 20 đến 30 người mặc quần áo màu đen.
Thậm chí nếu hắn giúp người đó, chỉ có hai người thì sao có thể đối phó với số lượng người nhiều như vậy?
Vậy nên rõ ràng là tốt hơn hết là chạy trốn, gặp người đó lại tại nghĩa trang của thị trấn.
Việc này mới là việc hợp lý nên làm, tuy nhiên Lê Bảo bản thân đột nhiên muốn đứng chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Hắn không quay đầu lại và chạy, mà thò thụt quan sát người đứng giữa bọn c·ướp, đứng thẳng và bất khuất như ngọn thương.
Và sau đó, điều càng không ngờ đến là...
"Giao hết mọi thứ mà mày đang có đây. Mày không nên hãm hại hội của bọn tao. Bây giờ là hậu quả khi hãm hại bọn tao, thằng đĩ!"
"Hả? Đợi đã… mấy tên này… là người chơi và không phải là npc làm c·ướp sao?" Lê Bảo hoàn toàn không hiểu.
Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, vậy mà người này sao có thể trêu chọc đến nhiều người vậy?
Trái ngược với gương mặt bối rối của Lê Bảo, Trần Trường chỉ toát lên mặt bình tĩnh. Cùng với khuôn mặt đẹp trai của mình, hắn trông như một người tốt, ngây thơ vô số tội.
"Oh! Lâu rồi không gặp. Các người phục hồi cũng nhanh thật." Hắn nhàn nhã mỉm cười.
Tấn Đại cắn răng trong tức giận và khó chịu. Bọn họ đã mất quá nhiều vì tên này và bây giờ hắn còn cố ý chế nhạo về chuyện đó.
"Thằng đĩ, lần trước mày trốn thoát là vì con rồng đó, nhưng bây giờ mày không có cửa để trốn đâu!"
"Mày đã bị bao vây. Tao sẽ g·iết mày, sau đó lại g·iết tiếp, và lại g·iết nữa."
"Mày xong với game này rồi con. Đừng hòng mà chơi lại trò này nữa."
Ánh mắt sắc bén của Trần Trường lấp lánh, bỏ qua con chó đang sủa phía trước mặt. Thay vào đó, hắn quan sát nhóm người chơi đứng quanh mình.
Rõ ràng, tất cả đều thuộc cùng một nhóm, và có lẽ đã tham gia cùng một hội khi các bảng bang hội đang bắt đầu xuất hiện.
Và việc có mâu thuẫn với một vài người, rất khác biệt so với b·ị t·ruy s·át bởi cả một bang.
Chưa kể bang hội sẽ có nhiều thành viên hơn trong tương lai, và sẽ liên tục bị làm phiền từng con con trùng một như thế này là điều không thể tránh khỏi.
"Hmmm..." Trần Trường cà cà cái cằm trọc không râu của mình.
"Rắc rối thật."
Lần đầu tiên hắn bỏ qua họ và không trừng phạt họ, và như đến giờ hẹn, bọn chúng lại quay lại tìm hắn gây phiền toái lần nữa.
Hắn không ngạc nhiên lắm về chuyện này. Một số người cần phải được sự chăm sóc đặc biệt, nếu không, chúng sẽ chỉ tiếp tục quay trở lại cho đến khi nhận được hậu quả nên có.
Có vẻ như lần này hắn không thể đơn giản bỏ qua chuyện này được…hoặc chính bọn họ không để cho hắn lựa chọn.
Người khác có thể bị đe dọa và sụp đổ dưới áp lực loại này, nhưng lần này họ đã chọc sai người.
Một con rắn b·ị t·hương ở đuôi cần phải bị g·iết c·hết, hắn biết chính xác cách g·iết loại con rắn này.
Trần Trường nghiêng đầu sang một bên và nhìn vào người chơi đang đứng bên phải mình.
Khác với người đang kiêu căng hống hách, người này lại khá im lặng và quan sát.
Chỉ từ một cái nhìn duy nhất, Trần Trường biết người này chính là người lãnh đạo. Vì vậy, hắn trực tiếp nói chuyện với gã.
"Anh chắc chắn muốn đánh với tôi sao? Anh và tôi không phải là kẻ thù. Chúng ta có thể tách ra ngay chỗ này, tôi sẽ xí xóa mọi việc"
Hả?
Những lời của Trần Trường làm người lãnh đạo ngạc nhiên, biểu hiện bình tĩnh trên khuôn mặt của người đàn ông này rõ ràng giảm đi.
Hắn không biết người này làm cách nào để xác định chính xác, và nhận ra vị trí của mình. Dường như tên này không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.
Những lời vừa rồi cũng khiến hắn hơi lo lắng.
Trò chơi rốt cuộc chỉ là mới bắt đầu. Việc tốt hơn nên làm hiện giờ phải là tiếp tục tích lũy lớn mạnh hội và xây dựng một trụ sở trước, thay vì chọn mục tiêu như này mà không có lí do.
Hơn nữa, trong trường hợp này, hắn biết rõ rằng mọi thứ xảy ra có thể đều là lỗi của Tấn Đại. Hắn là người đã bắt đầu mâu thuẫn.
Vì vậy có lẽ... Hắn bắt đầu do dự một chút.
Tuy nhiên, trước khi hắn định nói gì đó, giọng nói sắc bén của Tấn Đại vang lên to. "Tử Minh! Đừng có hòng nghĩ đến!"
Ánh mắt của người lãnh đạo chuyển từ Trần Trường sang Tấn Đại và hắn im lặng trong một khoảnh khắc.
Chỉ từ ánh mắt trên khuôn mặt nóng nảy không kiên nhẫn kia, hắn biết rằng mình không có lựa chọn.
Tấn Đại đã h·ăm d·ọa sẽ rời đi nhiều lần trước đó. Hắn có một lượng tay sai đáng kể trong nhóm của hắn, và lần này hắn có vẻ trông nghiêm túc hơn nhiều so với trước đây.
Nếu không tuân theo yêu cầu lần này, Tử Minh có thể đoán được rằng hắn thực sự sẽ rời đi.
Người lãnh đạo nhóm Tử Minh thở dài và lắc đầu một cách bất lực.
Tuy nhiên, bản năng của hắn nói với hắn rằng hắn đang đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng hắn không thể làm gì khác.
Vì dù gì, bọn họ đang chiến đấu chỉ chống lại có một người. Vì vậy, cũng không quá nguy hiểm.
Cùng lắm, người này sẽ được hội của hắn giá·m s·át trong vài ngày, và sau đó thì bỏ qua.
Vậy nên cuối cùng, hắn không nghĩ quá nhiều về việc này và vẫy tay.
"Chúng ta đang lãng phí thời gian, kết liễu tên đó đi." Ngay khi hắn nói những lời này, một cảnh báo liên tục vang vọng trong đầu hắn.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tử Minh nắm chặt cái trượng trong tay và bắt đầu đọc pháp chú. Hắn là một pháp sư hệ hỏa.
Các người chơi khác đứng xung quanh cũng làm hắn và bắt đầu hô chiêu thức gì đó và thi triển đến mọi loại đòn t·ấn c·ông.
Tấn Đại đã mở đầu trận đấu, hắn lao về phía trước ngay cả trước khi Tử Minh kịp nói xong câu của mình.
Chỉ trong vài giây, khu rừng bình tĩnh không có báo trước bất kỳ dấu hiện nào, đột nhiên biến thành một chiến trường đầy căng thẳng.
Các cuộc t·ấn c·ông khác nhau đang bay lượn và mọi loại v·ũ k·hí lóe sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời nhấp nhô qua tán lá và cành cây.