Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 49: Hàng xóm



Chương 49: Hàng xóm

"Waaa! To quá!"

Cô nuốt nước bọt và bước vào.

Chuyện trước mắt quá khó tin khiến cô không biết nói gì.

Trần Trường tựa vào cửa và kiên nhẫn đợi em gái của mình tham quan. Hắn cũng để cho cô ít thời gian để làm quen.

Ngọc Mai đi vòng quanh và nhìn xem, nhưng cô cũng liếc nhìn anh trai của mình mỗi khi có dịp.

Không giống như cô, trong lòng trái tim vẫn đang đập nhanh và phấn khích, hắn thì trông rất bình tĩnh và thư thái.

Nãy giờ, hắn đã luôn biểu hiện như vậy, như thể họ chưa gặp qua một nhóm côn đồ đã khiến hắn lo sợ trong suốt phần lớn cuộc đời của mình vậy.

Cô bé thực sự không thể hiểu rõ anh trai mình.

Một giờ sau, Ngọc Mai đã đi vòng quanh căn hộ nhiều lần, nhưng khi nhìn sang anh trai mình, hắn vẫn dường như đứng ở một chỗ, đang làm gì đó trên điện thoại.

Hmmm? Cô không hiểu sao họ vẫn còn ở đây.

"Anh ơi, chúng ta đi được chưa? Bên ngoài trời đang tối rồi."

"Đi đâu?" Trần Trường trông có vẻ bối rối.

Cô bé sắp nói gì đó thì những tiếng bước chân lớn vang lên gần cửa và một nhóm ba người đàn ông bước ra từ thang máy, mang theo những chiếc hộp như mới được đóng gói.

"Trần Trường phải không?"

"Huh. Là tôi đây."

Một trong những người đàn ông lấy ra một tờ hóa đơn và đưa cho Trần Trường, hắn bước sang một bên, để ba người đàn ông vào trong căn hộ và đặt các gói hàng bên trong.

"Đến đây, Mai. Đừng đứng cản đường."

"À… umm… dạ nhưng anh ơi?"

Trần Trường kéo cô bé sang một bên và rồi cả hai đứng ngoài hành lang căn hộ trong khi ba người đàn ông đi qua đi lại, đặt rất nhiều hộp vào bên trong.



Ngọc Mai nhìn mọi thứ với đôi mắt mở to.

Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra và cuối cùng không thể chịu được nữa nên thốt lên.

"Anh ơi, tất cả mấy cái này là gì? Đồ của ai vậy?"

"Aha ha ha. Ngốc quá, em đang mơ màng hay gì? Rõ ràng là đồ của chúng ta. Sao chúng ta sống ở đây mà không có đồ đạc được?"

Trần Trường nhéo má cô bé, đôi mắt cô mở to hơn và lo lắng nhìn lại hắn. Sau một phút, đôi mắt cô thậm chí đỏ hoe và cô bé bắt đầu khóc.

"Ê! Giờ lại sao nữa? Em khóc về chuyện lúc nãy à?" Trần Trường lo lắng hỏi.

"Không... Woo. Woo. Anh ơi, anh có thể nói thật với em không?"

"Được chứ?" Trần Trường vỗ về cô bé.

Cô bé nhìn lên với những giọt nước mắt bám trên lông mi và hỏi chân thành. "Anh có đi bán thận không?"

"Gì cơ?"

Trần Trường không biết phải trả lời thế nào và cuối cùng cười phá lên.

"Em lo về chuyện này à?" Hắn ôm bụng và cười lớn.

“Ngốc quá. Anh không bán gì hết. Nếu em cứ hỏi mấy cái xàm xí đú như thế này, anh sẽ bán em đấy!"

Hắn véo má cô và lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc nữa nhé?"

"Ừm."

Ngọc Mai ngoan ngoãn gật đầu trong sự ngơ ngác và nhìn khuôn mặt trống rỗng của cô, Trần Trường giải thích một chút với sự kiên nhẫn.

"Anh đang kiếm được rất nhiều tiền từ việc chơi game. Vì vậy em không cần lo lắng gì hết. Trong tương lai, mọi thứ sẽ còn tốt hơn nữa, và chúng ta sẽ có một cuộc sống yên ổn."

"Anh sẽ đảm bảo điều đó, được chứ? Cứ tin vào anh"

Dù Ngọc Mai gật đầu, cô vẫn không thể không lo lắng về người trước mặt mình.



Anh ấy có đang làm việc quá sức để đem lại những tiện nghi quá mức cần thiết này cho cả hai không?

"Anh ơi... vậy... em cũng có thể chơi game không? Em sẽ có thể giúp nữa?" Cô nhanh chóng nói.

"Ha Ha Ha. Đúng, đúng rồi. Đó là dự định của cnh mà. Cho anh thời gian một tháng và rồi chúng ta có thể cùng chơi game và kiếm nhiều tiền. Nghe được không?"

Ngọc Mai không ngờ anh trai mình lại đồng ý với cô một cách dễ dàng như vậy nên cô vui mừng tức thì.

Cô gật đầu lia lịa. "Anh đã nói rồi. Sau này không được đổi ý đâu nhé?!"

"Ha Ha Ha. Anh không đổi ý đâu. Đừng lo."

Hai người tiếp tục trò chuyện trong khi những người đàn ông bên trong lắp ráp các thứ, và gần như sắp xếp xong cả căn hộ.

Vì tất cả những việc này tạo ra khá nhiều tiếng động, cánh cửa căn hộ bên cạnh mở ra và người ở đó bước ra để xem xét.

"Hai người sẽ thuê chỗ này sao?"

Trần Trường quay lại và thấy một cô gái trẻ, có lẽ ở độ tuổi hai mươi, đang nhai một túi snack khoai tây chiên và nhìn họ.

Cô ấy mặc một chiếc quần short mỏng mềm mượt và một chiếc áo phông nhỏ, mặc như vậy không thể hoàn toàn che được hết các đường cong của cô.

Mái tóc đen dài của cô buông xõa thành những lọn xoăn và cô trông rất xinh đẹp như một người mẫu.

Nhưng ngạc nhiên là cô cũng có một nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, làm cho cô trông như một người lịch sự và thân thiện.

Trần Trường không muốn em gái mình cảm thấy cô đơn, đặc biệt là khi hắn sẽ chơi game toàn thời gian trong vài ngày tới, nên hắn quyết định giới thiệu một cách đàng hoàng.

"Xin chào, tôi là Trần Trường và đây là em gái tôi, Ngọc Mai. Rất vui được gặp cô."

Theo hành động của hắn, Mai cũng làm theo.

"Chào chị, chúng em là hàng xóm mới của chị. Xin từ nay hãy giúp đỡ chúng em!"

Cô gái cũng mỉm cười và có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Tôi là Nguyệt Anh. Rất vui được gặp hai anh em. Hai người lịch sự thật đấy. Cả hai đến từ đâu? Ba mẹ cả hai ở trong nhà sao?"



"À… chỉ có chúng em thôi. Haha." Ngọc Mai trả lời.

"Eh? Em sống một mình với anh trai sao?"

Trần Trường đã rời đi và bắt đầu làm gì đó với điện thoại của mình, để hai cô gái nói chuyện và làm quen với nhau.

Hắn lo liệu tất cả các nhu cầu cần thiết cho chỗ ở mới, thanh toán số tiền còn lại cho căn hộ cũ, và cuối cùng là chuyển thiết bị chơi game qua đây.

Hắn cũng đã đặt mua một thiết bị chơi game khác cho em gái mình, và nó sẽ được giao đến ngay.

Đến cuối ngày, gần như tất cả công việc đã xong và thức ăn cũng đã đến.

Hắn mời người hàng xóm mới của họ, dù không chắc đối phuong có cảm thấy bị làm phiền hay không.

Tuy nhiên, Nguyệt Anh rất vui khi đón nhận lời mời của họ. Cô còn khen ngợi Trần Trường khi nhìn quanh căn hộ.

"Không tệ. Gu trang trí nội thất của anh không tệ chút nào đâu."

Hắn ngược lại chỉ gật đầu vì không biết nói gì. Hắn chỉ đơn giản đặt mua những gì có đánh giá tốt nhất trên diễn đàn.

Ba người ngồi xuống và ăn tối tại bàn ăn, trò chuyện mấy thứ nhỏ nhặt. Thực ra, chủ yếu là hai cô gái trò chuyện và Trần Trường lặng lẽ ăn phần của mình.

Hắn cũng không nán lại lâu hơn cần thiết, nhanh chóng ăn xong và rửa bát.

Hắn rất vui vì em gái có bạn trò chuyện.

"Mai. Em cứ chơi vui nhé. Anh sẽ ở trong phòng. Nhớ khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ."

"Dạ."

Cô bé gật đầu, trong khi Nguyệt Anh bật TV và loay hoay với điều khiển.

"Được rồi. Gặp lại cả hai sau." Trần Trường mỉm cười rồi vào phòng, đóng cửa phía sau lưng lại.

"Mai, anh trai em đang làm gì vậy?" Nguyệt Anh hỏi tò mò.

"À. Anh ấy là một game thủ chuyên nghiệp ấy chị." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên nụ cười tự hào.

"Ồ! Anh ấy có phải đang chơi trò chơi mới mà mọi người đang đồn gần đây không? Chị cũng sắp thử nó! Nghe nói nó rất giống thật và chúng ta còn có thể nuôi những con thú dễ thương làm thú cưng."

"Em có chơi trò chơi đó chưa? Em có thích nó không?"