Trần Trường lắc đầu và bắt đầu bước ra khỏi đám đông hướng ra khỏi hầm ngục, đột nhiên cảm thấy như đang bị theo dõi.
Đó là một cảm giác rõ ràng, hắn ngay lập tức kích hoạt kỹ năng Lén Lút, hình dáng hắn mờ đi khỏi chỗ đang đứng.
Vài giây sau khi hắn rời đi, một cô gái tóc đỏ mạnh mẽ xuất hiện tại cùng một chỗ và cô nhìn xung quanh với đôi mắt căng ra.
"Mình chắc chắn ...mình vừa thấy tên đó ở đây!" Kim Chi thở dài một cách bực bội.
Tất cả những người chơi khác xung quanh ngay lập tức cứng đờ khi đột nhiên một đối tượng tuyệt đẹp xuất hiện gần họ.
"Chị à..."
Hùng Khải nói một cách nghiêm túc. "Em muốn nói với chị cái này."
"Gì?" Kim Chi trầm giọng đáp lại.
"Em nghĩ... chị đang yêu."
Cậu ta gãi cằm và tiếp tục nói như thể vừa phân tích điều gì đó phức tạp.
"Cái gì... Em nói cái gì?" Kim Chi quay lại, không còn tìm kiếm Trần Trường nữa.
Sự chú ý của cô chỉ dồn vào em trai đứng trước mặt!
"Ờ ờm. Ý em là... Chị giống như đang bị hoa mắt đến nỗi thấy mặt anh ta ở khắp nơi, ý là vậy."
Hùng Khải đã bắt đầu hối hận vì những lời mình nói.
"Không. Thách em lặp lại. Em vừa nói cái gì?" Kim Chi tiến vài bước về phía em trai mình, khiến cậu ta muốn bỏ chạy.
"Chị à... các thành viên trong hội đang nhìn. Xin tha thứ cho em."
"Hừm. Chị mày quan tâm sao? Lần tới đừng có nói nhảm như vậy. Nếu không phải vì trò chơi này, chị sẽ đánh mày đến khi nhảy ra khỏi cái capsule ra!"
Kim Chi thở sâu, sau đó cô trở lại nhóm của mình một lần nữa, bình tĩnh hơn và không còn giận dữ như trước.
Dù rằng, thỉnh thoảng cô vẫn nhìn xung quanh, vẫn tìm kiếm hình bóng cô vừa thấy thoáng qua trong đám đông.
Trong khi đó, Trần Trường đã rời xa lâu rồi.
Vẫn còn vài ngày nữa là chợ đen mở cửa trở lại, hắn chỉ muốn rời khỏi thành phố Yelka sau khi giao nộp nhiệm vụ rèn của mình và đi đến phần tiếp theo của chuỗi nhiệm vụ.
"Những chỗ mình cần đến sau này đều là khu vực cấp cao. Vì vậy, mình nên tập trung vào việc tăng cấp trong vài ngày tới cho đến khi chợ mở cửa lại."
"Hmmm… Mình cũng nên đăng xuất, coi bên ngoài thử ."
…
…
…
Khi Trần Trường đăng xuất khỏi trò chơi và rời khỏi capsule, hắn có thể ngay lập tức nghe thấy tiếng nhạc lớn vang khắp căn hộ.
Hắn cũng nghe thấy vài giọng nói.
"Hả? Con bé đang làm gì vậy?"
Hắn gãi đầu và bước ra khỏi phòng của mình ra phòng khách thì cảnh tượng trước mặt, khiến hắn hoàn toàn không nói nên lời.
Một nhóm các cô gái nào đó đang nhảy hoặc tập luyện hoặc làm gì đó.
Hắn cũng thấy người hàng xóm bên cạnh và em gái của mình ở phía trước.
"Hy vọng anh không phiền. Mạch điện trong căn hộ của tôi bị trục trặc." Nguyệt Anh nói với nụ cười lịch sự như thường lệ, hơi thở đứt quãng khi cô tiếp tục động tác.
"Thông cảm đi anh! Lớp học sắp kết thúc rồi! Chỉ 5 phút nữa thôi!" Mai phụ họa, làm theo những gì người khác đang làm.
Cô cũng đang thở dốc.
Trần Trường không nói nên lời.
Mọi thứ xung quanh cứ rần rần hết lên.
Hắn nhìn thoáng qua cảnh hỗn loạn này và quay ngược lại trở về phòng mình.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau nhưng hắn không quan tâm và nhanh chóng đóng cửa lại.
Hắn đã nghe là 5 phút nữa sẽ xong nên quyết định tắm trước.
Hắn cũng gọi một loạt đồ ăn cho bữa tối.
Khi tắm xong, thức ăn đã đến và có vẻ như đám đông trong căn hộ của hắn cũng đã giải tán.
Chỉ còn em gái hắn và Nguyệt Anh đang nằm trên sàn phòng khách.
"Ôi trời ơi, có mùi thức ăn thơm quá." Nguyệt Anh ngay lập tức thốt lên.
"Anh trai, chị ấy là người thích ăn uống lắm. He He He." Mai nói thêm.
"Cô có thể ăn bữa tối chung luôn." Trần Trường cười lịch sự.
Hắn không phiền vì hắn vui khi thấy em gái mình cuối cùng đã cảm thấy hạnh phúc và cười nói như một đứa trẻ đồng lứa bình thường khác.
"Waah! Cảm ơn. Anh của em tốt thật đấy, Mai." Nguyệt Anh cười khúc khích và đứng dậy khỏi sàn nhà với cơ thể đẫm mồ hôi.
"Không sao đâu. Tôi không muốn làm phiền hai người quá nhiều. Cảm ơn đã cho tôi sử dụng căn hộ nhé."
Cô vẫy tay chào khi bụng cô phát ra âm thanh oặc oặc lớn và lộ ra xấu hổ.
Nguyệt Anh gật đầu đồng ý với một nụ cười ngượng ngùng.
"Vậy thì tôi sẽ không ngần ngại. Để tôi rửa mặt trước đã."
Sau khi cô rời đi, Mai quay lại và giơ ngón tay cái về phía Trần Trường.
"Huh? Ý gì đây?"
"He He."
Cô bé cười khúc khích và nháy mắt với Trần Trường.
"Em biết hết mọi thứ rồi, anh trai à, đừng giả bộ."
"Ể? Em biết gì?"
"He He. Em không còn nhỏ nữa đâu."
Cô nháy mắt với hắn, Trần Trường cuối cùng hiểu ra cô đang ám chỉ điều gì.
Hắn cười khổ và véo má cô.
"Đừng nói lung tung."
Khi hai anh em sắp xếp món ăn trên bàn, một tiếng hét ngạc nhiên vang lên từ phòng của Trần Trường. "Cô ấy vào phòng anh sao?"
Trần Trường bước tới để xem chuyện gì xảy ra khi thấy Nguyệt Anh đang ngưỡng mộ chiếc buồng chơi game của hắn với miệng há hốc.
"Woah! Cái này… to quá!"
"Ừ, đây là buồng trò chơi full dive tiên tiến, vì vậy công nghệ làm cái buồng này rất phức tạp. Nhân tiện, có một nhà vệ sinh khác ở hành lang." Trần Trường chỉ cho cô cái ở bên ngoài phòng của mình.
"Xin lỗi. Xin lỗi. Lỗi của tôi. Tôi thấy cái này nên đi vào." Nguyệt Anh lần này thực sự ngượng vì đã vượt quá giới hạn, đi vào phòng riêng của người khác.
"Đừng lo." Trần Trường lắc đầu.
"Khi cô đi xong rồi thì vô ăn nhé." Hắn rời đi cô và trở lại phòng khách.
Hắn đang rất đói nên bắt đầu ăn mà không chờ ai.
Nguyệt Anh vỗ mặt mình bằng hai tay và lắc đầu.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và sử dụng nhà vệ sinh bên ngoài.
Cô vẩy nước lên mặt và nhìn vào gương thì nhận ra, áo cô đã thấm đầy mồ hôi và trở nên trong suốt nãy giờ.
Ngay cả ngực và núm v·ú của cô cũng lồ lộ rõ ràng.
"Ahhh!" Cô lại hét lên một lần nữa và trước khi hai anh em kịp hỏi cô, cô đã chạy ra khỏi căn hộ.
"Tôi đi thay quần áo trước." Chỉ có tiếng cô vang lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Trường hỏi em gái mình, cô bé lắc đầu và nhún vai.
Cô cũng không biết.
Khi Nguyệt Anh trở lại, TV đã được bật lên và cả Trần Trường và Ngọc Mai đều đang ngồi trên ghế sofa và ăn đồ ăn.
Anh ấy có nhìn thấy hết chưa?
Nguyệt Anh ho khan và gắp một ít thức ăn vào đĩa của mình, cố gắng hành động bình thường nhất có thể.
Cô nhìn Trần Trường, người vẫn không biểu lộ cảm xúc như thường lệ.
Nhưng điều này chỉ làm cho tình hình tệ hơn và mặt cô trở nên đỏ rực.
Cô lặng lẽ ngồi ở đầu kia của ghế sofa và tiếp tục ăn.
Trên TV, một lần nữa tin tức về trò chơi online mới nhất được phát sóng.
Vẫn chưa ai có thể tìm ra lý do mà tất cả các nhãn hiệu game khác bị hack và ai là nhà phát triển trò chơi của trò chơi mới đầy cách mạng này.
"Ờm….. có vẻ …. ai cũng vậy… họ đang chú ý vào sai chỗ." Trần Trường thở dài, tự lẩm bẩm.
"Anh, anh vừa nói gì sao?" Ngọc Mai hỏi, và hắn lắc đầu.
"Không có gì. Không có gì."
"Anh, sẵn tiện, anh đã nghe tin tức chưa?" Cô bé trông rất phấn khích muốn nói với hắn, cô đặt đĩa xuống và hét lên với miệng vẫn đầy thức ăn.