Tái Sinh

Chương 49: Kẻ đeo mặt nạ



Ninh Tư vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Dạo gần đây tâm tình hắn có vẻ tốt. Có lẽ vì mọi chuyện trở nên thuận lợi nên hắn chẳng còn vướng bận gì mà say sưa chè chén rượu thịt. Tuy nói vậy nhưng cho dù có nhiều chuyện phiền nào đi chăng nữa thì hắn cũng vẫn có thể nhậu nhẹt quên ngày tháng.

Uống rượu xong hắn ngủ say như chết, mặc kệ những vũ công xinh đẹp đang tìm cách lấy lòng hắn, hi vọng có một tia cơ hội lọt vào mắt xanh chàng Quỷ vương kế nhiệm lãng tử phong trần này. Mỹ nữ bên cạnh hắn nhiều không đếm xuể là vậy, nhưng Ninh Tư chẳng mảy may chú ý đến bất kì người nào.

Trên đời này hắn ghét nhất, chính là bộ dạng mè nheo yểu điệu của những nữ nhân suốt ngày ăn vận lòe loẹt, trang điểm quá trớn. Ngoài Huyết Vân quá cố ra, trước giờ hắn chưa từng động lòng với ai.

Có một dạo cha hắn vì muốn ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Ninh Tư mà âm thầm chỉ đạo một nữ nhân tìm cách tiếp cận hắn. Nữ nhân này so ra cũng thuộc dạng quốc sắc thiên hương, nhan sắc khó ai bì kịp, tưởng chừng sẽ dễ dàng mê hoặc được Ninh Tư, nhưng cuối cùng lại bị hắn dọa cho bỏ chạy mất mật.

Lúc đó phụ thân hắn ôm một bụng tức, cho rằng con trai mình quả là cao tay, trình độ cảnh giác cao thâm đến mức mỹ nhân kế cũng không làm gì được mà không hề biết rằng, kế không thành vì không hiểu rõ sở thích của đối tượng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn ăn uống no say liền chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thì đã mười ngày trôi qua. Trong những ngày này, hắn lại nhìn thấy cố nhân, một người mà hắn vĩnh viễn không quên được. Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây hắn lại càng nhìn thấy Huyết Vân nhiều hơn.

“Người ta nói, thường xuyên gặp người đã khuất nghĩa là bản thân cũng sắp được hội ngộ với họ. Huyết Vân, phải chăng ngươi đang trên đường đến đón ta?”, Ninh Tư thầm nghĩ.

Lúc mở mắt ra, hắn thấy đầu mình vô cùng choáng váng. Xung quanh đến một ngọn đèn cũng chả có.

“Chết tiệt!”, hắn nghĩ, “Lũ người hầu này thật lười biếng. Lại để ta phải tự đi thắp đèn rồi.”

Hắn lồm cồm bò dậy, lọ mọ trong bóng tối để tìm nến. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện bên ngoài cửa.

- Ngươi nghe nói gì chưa? Quỷ vương ra lệnh tháng sau hội ngộ với Thiên đế ở núi Yên Tử để tiến đánh Thiên cung đấy.

- Suỵt, nhỏ thôi. Ngươi không biết là chuyện này cần phải giấu Tân Quỷ Vương à?

- Sợ gì chứ? Tên này mỗi lần say bí tỉ cũng phải ngủ đến nửa tháng là ít, ta còn lạ gì. Yên tâm đi, hắn không nghe được đâu.

- Dù sao cẩn thận vẫn hơn. Thôi, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, yên lặng canh cửa đi.

Ninh Tư nãy giờ đã nghe được hết cuộc trò chuyện kia. Trong đầu hắn lóe lên vài tia phẫn nộ. Thì ra trước giờ hắn chỉ là một quân vương bù nhìn, bị chơi đùa trong lòng bàn tay của phụ thân mình.

“Phụ thân, người đối xử với ta chẳng khác nào một con rối, ta sẽ cho người thấy, bị rối giật ngược lại dây là như thế nào.”, Ninh Tư nghĩ, tay đã bóp nát chiếc đèn dầu trong tay từ lúc nào không hay.



Thường Tận nhận được thư báo của Ninh Tư, kể rõ tất cả những gì chàng thám thính được về kế hoạch của Thiên đế. Ngay cả việc bọn họ đang trú ẩn ở núi Yên Tử, cũng đã bị bại lộ. Thường Tận bình tĩnh xoay xoay mẩu giấy trong tay, ngọn lửa nàng biến ra từ từ thiêu rụi nó thành tro bụi. Nàng viết thư hồi âm cho Ninh Tư, nội dung chỉ vỏn vẹn: “Hãy tỏ ra như chưa biết gì.”

Nàng đứng dậy, khẽ bước ra khỏi phòng. Ngọn gió từ đâu thổi đến khiến đuôi tóc nàng tung bay như dải lụa. Nàng sải bước về phía cuối hành lang, theo thói quen tiến về Ninh Dương điện. Ở góc kia của con đường, Quang Đại đang đi về hướng Thượng Hoa điện ở bên phải. Dường như bị khuất tầm nhìn của những tán cây nên hắn không nhìn thấy nàng, cứ tiến về phía trước.

Thường Tận cũng không quan tâm lắm. Nàng vẫn đều đều bước tiếp. Đến trước cây đào ngoài hiên Ninh Dương điện, nàng ngạc nhiên khi thấy Quang Đại ngồi ở đó, tay cầm một thanh sáo trúc, say sưa thổi một bài buồn da diết. Cánh hoa đào phảng phất trong gió chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc của hắn.

Nàng chợt khựng lại giây lát, khúc nhạc này thật quá đỗi quen thuộc, dù chưa từng nghe nó trước đây nhưng chẳng hiểu sao lại bất giác thấy đau lòng. Khúc nhạc vừa dứt, Thường Tận như sực tỉnh từ trong giấc mộng. Quang Đại cất tiếng nói trầm ấm:

- Khúc nhạc hay quá sao?

Thường Tận quay mặt đi, vội lau đi những giọt nước mắt. Đoạn nàng quay lại, một mực chối bay chối biến:

- Dở tệ. Ta chưa từng nghe khúc nhạc nào què quặt đến vậy.

Quang Đại nhếch môi mỉm cười. Thường Tận lại nói tiếp:

- À đúng rồi. Lúc nãy ta thấy ngươi đi về phía Thượng Hoa điện, sao thoắt cái đã ngồi ở đây rồi?

- Thượng Hoa điện? Cung điện của Thiên hậu sao? – Quang Đại tỏ vẻ ngạc nhiên - Ta tới đó làm gì chứ? Sáng giờ ta vẫn ngồi ở đây. Ngươi thấy đấy, ta đang bận luyện sáo.

- Không thể nào… Ta mới gặp ngươi ở ngoài kia mà…

Một tia sáng lóe lên trong đầu của hai người. Họ dường như đã nhận ra điều gì đó bất thường.

Đêm hôm đó, lệnh triệu tập được phát đi. Toàn bộ Thiên cung bị bao phủ bởi một lớp kết giới do Thường Tận tạo ra. Nội bất xuất, ngoại bất nhập là mục tiêu của nàng. Thường Tận lệnh cho toàn bộ những người đang có mặt ở Thiên cung tập trung tại Thượng Môn điện, không ai được phép vắng mặt.

Người người ùn đến đó, tranh thủ bàn tán lao xao. Thường Tận ngồi chễm chệ trên Bảo tọa, tay cầm ly rượu nhạt, mắt nhìn lơ đãng xung quanh. Bên dưới vẫn tiếp tục suy đoán mục đích của buổi họp khẩn ngày hôm nay nhưng Thường Tận dường như không có ý định tiết lộ.

Nàng vẫn ngồi đó, hai mắt vô hồn, môi đỏ khẽ nhấp chút rượu còn lại trong ly. Khi nàng trở mình ngồi ngay ngắn lại, mọi người ngay lập tức im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Thường Tận cất giọng nói phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

- Rót rượu. – Nàng hờ hững nói.

Bên dưới lại thở dài. Những tưởng Thường Tận sẽ bắt đầu đi vào vấn đề nhưng không, chẳng hiểu nàng đang chờ đợi điều gì. Thường Tận tiếp tục uống rượu, ánh mắt dò xét khắp gian phòng.

- Tất cả đều có mặt ở đây chứ? Có ai còn thiếu không? Tấc Sắt, ghi tên từng người lại. – Nàng phân phó cho phó tướng hộ vệ.

- Thần tuân lệnh. – Tấc Sắt đáp.

Nàng tiếp tục đưa ly rượu trong tay lên, lắc đều và nhâm nhi từng ngụm một cách vô cùng tận hưởng. Không ai hiểu vị Ma tôn của họ đang muốn làm gì.

Bên ngoài điện, Quang Đại bắt đầu cuộc truy lùng của mình. Hắn đi vòng quanh Thiên cung, không chừa lại bất cứ ngóc ngách nào. Bước chân của hắn nhẹ tựa lông hồng, như có như không, chẳng ai có thể nhận ra hành tung của hắn.

Đó là lý do mà Dạ Khuyết không nhận ra được khi hắn tiến đến bên cạnh. Quang Đại vỗ lên vai hắn một cái. Dạ Khuyết giật mình quay sang:

- Sao ngươi đến mà không nói không rằng gì vậy? Muốn dọa chết ta à?

- Không dám. Chỉ là thói quen của ta thôi. Ngươi có rảnh không? Theo ta đi đánh cờ.

- Chẳng phải đang có cuộc họp khẩn với Ma tôn sao? – Dạ Khuyết ngờ vực hỏi.

- Ngươi cũng biết có cuộc họp đó ư? Vậy cớ gì giờ này vẫn ở đây?

Dạ Khuyết thở dài:

- Chẳng phải vì nàng ta nghi ngờ ta như một kẻ phản tặc sao? Vậy ta còn đến đó làm gì?

- Vậy được, thế thì đi đánh cờ với ta.

Hai người Dạ Khuyết cùng Quang Đại đi đến một chiếc bàn đá bên bờ hồ, khoan thai đánh cờ. Trong lúc đó, Thường Tận nhận được lời nhắn từ Quang Đại. Nàng nhắm mắt lại, nghe được lời nói của hắn.

“Dạ Khuyết đang đánh cờ cùng ta. Ngươi bắt đầu đi.”

Thường Tận đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói:

- Các ngươi ở yên đây, ta ra ngoài một lát rồi quay lại. Bất kì ai cũng không được rời khỏi.

Nói rồi nàng bước ra khỏi Thượng Môn điện, bỏ lại đám người không hiểu sự tình gì đang diễn ra. Nàng đi đến phòng Dạ Khuyết, mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối om không một tia sáng nhưng Thường Tận có thể nhìn rõ như ban ngày.

Nàng nghe thoang thoảng có tiếng ai đó trong phòng. Thường Tận lướt đến chiếc giường rộng, cúi người xuống kéo lên một vật thể to lớn từ dưới gầm. Nàng tiện tay rút miếng giẻ lau từ miệng người đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm:

- Ta tưởng đã sắp bỏ mạng rồi. May mà ngươi tới kịp. – Dạ Khuyết nói.

- Chuyện gì đã xảy ra? – Thường Tận hỏi.

- Ta không biết. Đang ngồi trong phòng đột nhiên có kẻ đánh lén từ phía sau, trói ta lại như heo rồi còn nhét chiếc giẻ bẩn thỉu này vào miệng ta. Hắn còn tiện tay phong bế mọi huyệt đạo trên người ta khiến ta chẳng thể làm gì.

- Ngươi có nhìn thấy mặt hắn không?

- Vì bất ngờ quá nên ta không thấy. Mà này, ngươi cởi trói cho ta trước có được không? Tiện thể giúp ta giải phong ấn.

Thường Tận chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lôi Dạ Khuyết lướt đi như bay ra phía bờ hồ. Quang Đại vẫn đang ở đó đánh cờ cùng với… một Dạ Khuyết khác.

- Cái gì thế này? – Dạ Khuyết lắp bắp – Sao ta lại đang ngồi đánh cờ ở đó? Vậy ta là ai? Đây là đâu?

Người ngồi đối diện Quang Đại đột nhiên xoay người toan bỏ chạy nhưng đã bị Thường Tận nắm lại được. Hắn bất đắc dĩ đành phải đánh tay đôi với nàng. Thường Tận dễ dàng nắm lấy cổ tay hắn, xoay hắn một vòng trên không trung, rồi cho hắn tiếp đất bằng xương sườn. Nàng lại tiếp tục nâng hắn lên cao, trực tiếp bóp cổ hắn.

- Nói! Ngươi là ai?

Kẻ đó vùng vẫy trong tay nàng, cố gắng dùng tay gỡ ra nhưng bất thành. Mặt hắn tím lịm nhưng vẫn nở nụ cười gian ác. Hắn ngay lập tức biến hình, trong chớp mắt đã biến thành Tử Khiết. Thường Tận giật mình, vô thức nới lỏng tay.

- Ngươi… Sao ngươi lại…

- Bất ngờ lắm chứ gì – Kẻ đó nói – Dù sao chúng ta cũng đã từng là phu thê, mong nàng hãy nương tay rộng lượng.

Thường Tận bất ngờ trong giây lát nhưng ngay lập tức lấy lại cảnh giác. Nàng càng siết chặt hơn.

- Không! Ngươi không phải Tử Khiết. Không lẽ… Người hôm đó đâm ta…

- Đúng vậy – Kẻ kia đáp – Người giết ngươi hôm đó chính là ta, khiến cho ngươi vừa mất mạng vừa mất đi linh thạch. Ha ha ha! Ta nghe nói sau đó ngươi đã ra tay giết Tử Khiết? Quả là một màn kịch thú vị.

Thường Tận không thể tin vào những gì nàng vừa nghe thấy. Hóa ra bấy lâu nay nàng đã hiểu lầm Tử Khiết. Nàng như người mất hồn, thả tay cho con rối kia chạy mất. Cũng may là quanh Thiên cung đã giăng kết giới, lại có Quang Đại ở bên cạnh, tên đó liền bị bắt giam vào Thiên lao.