Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 17



33.

“Cô làm cái gì thế?” Tôi đóng cửa lại, ra ngoài battle với Chu Lỵ Lỵ.

“Tối qua cô quyến rũ Trần Gia Nam à?” Cô ta hùng hổ.

“Tôi quyến rũ?” Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô nói chính bản thân đúng không?”

Nhịn mười năm rồi, tôi không muốn nhịn nữa.

Chắc có lẽ cô ta chưa từng thấy tôi phản kháng bao giờ nên có hơi sững sờ, nhưng chỉ một giây sau đã bình tĩnh lại.

“Cô nói gì với anh ấy, sao anh ấy lại đòi chia tay với tôi, sao lại làm ầm lên đòi quay lại với cô?”

“Cái này sao tôi biết được. Anh ta thích chia tay ai, quay lại với ai thì liên quan quái gì tới bạn gái cũ như tôi?”

“Cô không biết? Lần nào anh ấy nhìn thấy cô cũng muốn nối lại tình xưa, sau đó cãi nhau với tôi. Cô còn nói cô không biết ư?”

Tôi: “…”

“Bà chị à, lần nào chị chả gọi tôi đến rồi cố tình sai bảo như người hầu?”

Thật lòng thì tôi chẳng muốn đôi co với người vừa không có ngực vừa không có não như này.

Cô ta sửng sốt trong giây lát, phát hiện ra mình không có lý thì bắt đầu phát điên.

“Cô cũng biết mà, mẹ cô là người hầu nhà chúng tôi, cô cũng thế. Cô còn nợ tôi một cái mạng, bà ngoại cô cũng do nhà tôi cứu. Cả nhà cô đều kém nhà tôi một bậc, Đường Nhị cô lấy cái gì ra để kiêu ngạo?”

“Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó. Cô lấy đâu ra tư cách nói không?”

Những lời như thế cô ta từng nói rất nhiều, tôi cũng nhịn vì thấy cô ta đáng thương.

Cô ta có bệnh tâm lý rất nặng, từ nhỏ đã không có ai chơi cùng. Tất cả mọi người đều không muốn chơi với cô ta, chỉ có tôi bằng lòng chơi chung.

Cứ chơi với nhau như thế, cô ta coi tôi là vật phẩm cá nhân của mình.

Bạn nhỏ nào muốn chơi cùng tôi đều bị cô ta đuổi đi.

Tôi vốn chẳng muốn chơi với cô ta nữa, nhưng mẹ cô ta lại nói với tôi: “Con bé khó khăn lắm mới lạc quan trở lại. Nếu con không làm bạn tốt với nó, nó lại lên cơn mất, coi như dì xin con đó.”

Tôi của thời thơ ấu nghĩ rằng, cứ cho đi tấm lòng thành, sẽ cứu được một người bên cạnh.

Nhưng tôi nào biết rằng tôi cứu được người khác, đâu cứu được bản thân?

Cứ tiếp tục như thế, tôi cũng sắp có bệnh tâm lý tới nơi.

Tôi im lặng một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm hỏi cô ta: “Chu Lỵ Lỵ, mười năm trước cô vô ý ngã xuống hồ thật ư? Hay là…”

“Cô cố ý lao xuống?”

Cô ta nghe vậy thì sắc mặt tái mét.

“Lúc ấy tôi với bạn đi tìm ở hồ nước, không tìm thấy cô đâu. Cô cố tình trốn đi, sau đó cố ý lao xuống hồ khi người lớn đến tìm đúng không?”

“Mười năm, tôi không vạch trần bộ mặt thật của cô vì nghĩ rằng, cô chỉ hơi kiêu căng tùy hứng một chút thôi, còn bản tính không xấu, hai chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

“Thế nhưng tôi sai rồi.”

“Chúng ta đừng làm bạn nữa thì hơn”

Khi nói những lời này, thật ra tôi cũng hơi đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Chu Lỵ Lỵ ngẩn người: “Phải đó, tôi cố ý đấy thì sao?”

“Tôi nhìn cô có nhiều bạn bè vây quanh như thế thì gai mắt đấy. Tôi không thích khi tất cả mọi người đều thích cô.”

“Rõ ràng là tôi xinh đẹp hơn cô, nhiều tiền hơn cô. Cô chỉ là con gái bảo mẫu nhà tôi thôi, tại sao bọn họ đều thích cô mà không thích tôi chứ?

“Thế nên để chứng minh bản thân cô có sức hút hơn tôi, cô đi cướp bạn trai tôi ư? Dùng cái cách đốn mạt như thế để chứng minh bản thân, cô điên à?”

Cô ta cười lạnh: “Tôi không điên, không làm bạn nữa thì thôi, ai thèm. Người hầu chung quy vẫn là người hầu, tôi không tin sau này cô tìm được tên nào nhiều tiền, sống tốt hơn tôi cả.”

“À đúng rồi, quên nói cho cô biết. Hồi cấp ba có anh bạn lớp trưởng cô còn nhớ không? Ngày đó cậu ta tới tìm cô, tôi cố tình ôm cậu ta, đúng lúc bị mẹ cô nhìn thấy đó.”

Tôi: “!”

Lớp trưởng lớp cấp ba là mối tình đầu của tôi.

Vì việc đó mà tôi còn buồn một khoảng rất lâu, tưởng rằng hai người họ yêu nhau thật.

Tất cả chỉ là âm mưu của cô ta ư?

Cô ta vẫn chưa dừng lại.

“Trần Gia Nam, cô muốn nghe không?”

“Còn cả những người bạn trai khác của cô nữa.”

“Cô mới quen người yêu mới nhỉ? Trần Gia Nam thích chia tay thì kệ anh ta, tôi đợi bạn trai mới của cô.”

Tôi không nhịn nổi nữa, tay vung lên nhanh hơn óc.

Chát!

Tôi tát thẳng vào mặt cô ta.

Cô ta bất ngờ tới rớt nước mắt.

“Đường Nhị, cô dám đánh tôi ư? Cô không muốn sống nữa à!” Chu Lỵ Lỵ nói xong thì định xông lên đánh tôi.

Rầm, cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên bị đẩy ra.

“Chu Lỵ Lỵ.” Giọng nói nghiêm túc vang lên.

“Chú hai?”

“Ra đây với tôi.” Chu Trạch Bắc đen mặt.

Thôi xong rồi! Ban nãy bức xúc quá, quên mất trong phòng vẫn đang giấu người.

Chu Trạch Bắc nghe thấy hết rồi ư?

Anh ấy sẽ nghĩ như nào nhỉ?

Dù sao anh ấy cũng là chú hai của Chu Lỵ Lỵ, có khi nào anh ấy ghét mình không?

“Chú hai, sao chú lại ở đây? Đúng lúc quá, chú dạy dỗ lại cô ta giúp cháu với, cô ta vừa đánh cháu đấy.”

Chu Trạch Bắc cố nén cơn giận: “Tôi bảo cháu lăn ra đây, không nghe thấy à?”

Trước giờ tôi chưa bao giờ thấy anh bực đến thế, chính tôi cũng thấy hơi sờ sợ.

Vì thế, tôi rơm rớm, rụt rè đi qua đó.

“Không bảo em.” Anh dịu giọng bảo tôi: “Em về trước đi, ngoan nào.”

Tôi: “?”

Chu Lỵ Lỵ: “?”

“Chú hai!”

“Cút ra đây.”

34.

Ngày đó không biết bọn họ nói gì với nhau, tôi thấp thỏm mấy ngày liền.

Anh gọi điện cho tôi, nói rằng việc của Chu Lỵ Lỵ anh sẽ xử lý, thế nhưng tôi vẫn thấy không yên.

Sau đấy, anh lại đi công tác.

Có lẽ là bị Chu Lỵ Lỵ chọc tức, cũng có thể là lo không biết Chu Trạch Bắc nghĩ gì về mình, tôi stress tới nỗi cả người khó chịu.

“Có khi nào cậu có bầu không, nhìn trai đẹp cũng buồn nôn à?” Nhiễm Nhiễm kéo tôi đến sân bóng rổ ngắm trai, tôi lại thấy dạ dày nôn nao.

Có anh chàng đẹp trai định đến gần chào hỏi, thấy động tác của tôi thì lập tức đỏ mặt, sốt ruột hỏi đồng đội.

“Hôm nay trông tôi xấu lắm à?”

“Sao cô ấy lại buồn nôn nhỉ?”

Nhiễm Nhiễm ngồi cạnh cười bò lăn bò toài.

“Cậu nhìn cậu ấy, dọa anh đẹp trai sợ chưa kìa.”

Tôi thì cười không nổi: “Nhiễm Nhiễm, tớ ra hàng thuốc đã.”

Nửa tiếng sau, tôi và Nhiễm Nhiễm ngồi trong phòng ngủ hoài nghi cuộc đời.

“Giờ phải làm sao bây giờ?”

“Ai biết.”

“Mà không đúng, cậu không biết, chẳng lẽ anh ta không biết ư? Sao không dùng bao?”

“Có mà.”

Bảo sao dạo này tôi thèm ngủ thế, còn tưởng sắp vào mùa ngủ đông cơ, có ai ngờ trong bụng tòi thêm một đồng chí Ultraman đâu.

Hu hu hu, tôi nên nói chuyện này với Chu Trạch Bắc kiểu gì đây.

Tôi thật sự không biết làm gì nên gọi điện cho anh.

“Chú ơi.”

“Hử?”

“Tiệc gia đình hôm thứ bảy chú có về không?”

Đúng vậy, Chu Trạch Bắc lại đi công tác rồi.

Anh ấy là tổng giám đốc giá trị trăm tỉ, cả ngày bay trên trời suốt.

“Nhớ tôi à?”

Tôi: “…”

Tôi có tán tỉnh anh ấy đâu.

“Ừ… ừm.” Tôi tự hỏi nên mở miệng thế nào.

“Chờ chút nhé, tối thứ sáu tôi về rồi.”

“Dạ được.”

“Sao thế, nhớ tôi vậy à?” Anh hiếm khi lại bật cười trong điện thoại: “Tiểu Nhị Nhị, em vội cái gì.”

“Em đâu có vội.”

Anh giai ơi, không phải em sốt ruột, cái thứ trong bụng em sốt ruột ấy.

“Chịu khó ăn cơm, ngủ sớm, lần sau tôi sẽ ở lại lâu hơn một chút.”

“Dạ.”