Trong giáo đường nhỏ cung điện Schönbrunn, Áo, Nữ Hoàng Maria Theresa quỳ gối trong phòng sám hối, vừa cúi đầu bật khóc vừa cầu nguyện.
“Cầu xin Thượng Đế tha thứ cho con… Vì tương lai quốc gia, con không còn lựa chọn nào khác.”
Bà cúi đầu im lặng cầu nguyện hồi lâu, sau đó lấy khăn tay lau nước mắt, từ từ đứng dậy.
“Bệ hạ.” Thủ Tướng Wenzel đỡ bà.
Nữ Hoàng rơm rớm nước mắt nhìn ông ta.
Thủ Tướng gật đầu, cầm một bức thư, “Đại sứ Mercy gửi.”
“Quốc Vương Pháp hứa hẹn sẽ không nhúng tay chuyện Ba Lan.”
Nữ Hoàng thở phào nhẹ nhõm, “Thượng Đế phù hộ.”
Dù như thế nào… Phải bảo vệ vùng đất đó thật tốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng lúc đó, trong cung Charlottenburg, Berlin, Quốc Vương Friedrich đang ngồi bên cửa sổ. Ông ta cầm cốc bia khổng lồ, nhấp hớp bia vùng Bayern. Bia nơi này được làm từ hoa bia [1] và nước suối, chuyên sản xuất cho Hoàng gia.
[1] Hoa bia (tiếng Pháp Houblon, tiếng Anh Hops) thường được sử dụng để tạo vị đắng cho bia.
“Vẫn chưa có tin tức từ Pháp sao?” Ông ta nhàm chán gõ song cửa sổ.
“Tính theo thời gian, hẳn là sắp tới rồi ạ.” Bộ trưởng quốc vụ đáp.
“Nghe nói cô nhóc kia và nhóc chú rể chưa hiểu sự đời khá hài hòa. Phỏng chừng ả tình nhân nước Pháp cảm thấy địa vị bị uy hiếp, không biết châm ngòi thổi gió gì bên tai Louis XV.”
Friedrich cười nhạo, “Maria Theresa vẫn giống như hồi trẻ, ngốc tới đáng yêu. Cô nàng còn tưởng rằng gả một công chúa sẽ êm ấm an vui. Nước Pháp không ngu như vậy.”
Ông ta thoáng nhìn bên ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào, chậu cây bên cửa sổ nhú một mầm cây nhỏ.
“Thật ngoan cường.” Ông ta nheo mắt, vươn tay nhổ mầm cây.
Sắc xanh bé nhỏ yếu đuối nằm trong tay ông ta.
Ông ta nắm chặt tay, nghiền mầm cây thành chất lỏng xanh biếc.
Friedrich quay đầu, mỉm cười hỏi bộ trưởng quốc vụ, “Nhìn đi, mầm cây này giống Ba Lan – Litva không? Nằm giữa Nga và Áo, đương đầu với vô số nguy cơ… Mà ta chỉ cần duỗi tay sẽ biến nó thành bùn.”
Bộ trưởng quốc vụ cười gượng.
Friedrich vo viên mầm cây, ném ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới gì đó, mỉm cười, “Nói đi cũng phải nói lại, Ekaterina và ta đều là thổ phỉ. Maria Theresa chỉ là một phụ nữ khiêm tốn, tại sao người hay sám hối như cô ta không hiểu?” (*)
“Bệ hạ, bá tước Handel từ Paris gửi thư.” Người hầu gõ cửa.
Bộ trưởng quốc vụ đứng dậy. Dưới ánh mắt chăm chú của Quốc Vương, ông ấy mở thư.
“Bệ hạ, Quốc Vương Pháp gửi thư cho Nữ Hoàng Maria Theresa. Handel cho rằng ông ta đồng ý.”
“Ồ?” Friedrich ngẩng đầu, “Thật ngạc nhiên.”
Có lẽ cung đình Pháp đã xảy ra chuyện ông ta không biết. Nói đi cũng phải nói lại, ông ta không hứng thú với cung đình thối rữa, cũng không phải đám người Pháp ngu xuẩn tự cho mình là siêu phàm.
Nhưng dù thế nào, đối với Phổ, Pháp ngầm đồng ý là chuyện tốt.
Chướng ngại cuối cùng giữa Áo, Nga và Phổ chấm dứt, có thể bắt đầu thực thi.
“Hừ, chắc Maria Theresa lại khóc rồi.” Ông ta lắc đầu, mỉm cười, “Cô ta khóc, nhưng cô ta có được lãnh thổ.” (*)
Bộ trưởng quốc vụ im lặng mấy giây.
Friedrich thấy ông ấy im lặng, mỉm cười, “Ông cảm thấy ta tàn nhẫn?”
Bộ trưởng quốc vụ hoảng sợ cúi đầu, “Ngài đang nói gì vậy! Ngài là vị quân chủ vĩ đại nhất lịch sử Phổ…”
“Được rồi được rồi.” Friedrich mất kiên nhẫn phất tay, “Đừng nói mấy lời chó má đó với ta. Ta là người thế nào, bản thân ta rõ ràng. Tuy mọi người thường ngu xuẩn nói Quốc Vương là hiện thân của Thượng Đế…”
Friedrich nhìn phương xa, lơ đãng mỉm cười, “Nhưng nếu Thượng Đế giống ta, ta thực sự có lỗi với Người.” (*)
Sau ngày tổ chức vũ hội salon, chiếc rương này được khiêng tới phòng cô, bên trong ngập tràn châu báu, vàng bạc. Dưới đáy thùng xếp đầy vàng thỏi và đồng vàng, bên trên là kim cương lấp lánh.
Khác với rương trang sức nhỏ lần trước, đây đều là bảo thạch quý giá chưa gia công.
Cho dù kiếp trước là Vương Hậu Pháp, Antonia hiếm khi thấy rương bảo thạch đắt giá như vậy. Nếu không khi thương lái châu báu chào hàng chiếc vòng cổ chết tiệt kia, cô đã không cảm thán “Chiếc vòng này đắt ngang một con thuyền hạm đội”, sau đó từ chối nó.
Tuy kim cương châu báu Quốc Vương tặng được tổng quản ghi vào sổ sách, cô cũng không để ý, hoặc tặng hoặc đeo lên người, nhưng hiện tại chúng thuộc về cô!
Antonia vui vẻ.
Xem ra lần trước cô đoán không sai. Chỉ cần liên quan tới tình nhân, Quốc Vương Pháp luôn ra tay hào phóng.
Cô cảm thấy… thật ra phu nhân du Barry cũng rất đáng yêu.
“Điện hạ! A A!” Henriette đi vào, suýt nữa hét chói tai, “Đẹp quá! Đều là bảo thạch Quốc Vương tặng cho người ạ? Chúng ta có thể làm rất nhiều trang sức!”
Antonia mỉm cười kéo cô ấy ngồi xuống, “Cũng có thể tặng cô.”
Henriette thè lưỡi, “Thần không dám lấy ra dùng.”
Antonia nhìn Henriette, phát hiện mắt cô ấy chỉ còn châu báu và đồng vàng, hoàn toàn quên chuyện chính. Cô chỉ đành hắng giọng, “Lili, báo chí.”
“A!” Henriette hồi thần, vội gật đầu, “Đúng vậy! Đã xuất bản.”
Cô ấy cười hì hì cầm tờ báo, “Sau vũ hội tối qua, lượng tiêu thụ vượt quá tiền lương một tháng của thần! Điện hạ, người đúng là thiên tài. Đương nhiên thần cũng là thiên tài thúc đẩy tiêu thụ!”
Antonia phì cười. Thật khoa trương, đến cô cũng cảm thấy xấu hổ khi đọc tờ báo do mình làm chủ. Henriette không chỉ viết báo, chào hàng tác phẩm kinh điển giống hệt người bán hàng rong đầu đường xó chợ Paris, còn khoe khoang buôn bán, trông chẳng khác nào diễn viên kịch.
Hoàn mỹ bù lại khuyết điểm của cô, là nhân tài hiếm có.
Antonia lật tờ báo, hài lòng gật đầu, “Rất tốt.”
Tính toán thời gian, cô đã quen thuộc Versailles, mọi người cũng quen sự tồn tại của cô. Hiện tại nên làm chút gì đó hấp dẫn sự chú ý…
“Chờ hai ngày nữa, ta và cô trộm tới Paris.”
Kiếp trước số người trong cung biết Antonia đếm trên đầu ngón tay, cô thua thiệt nhiều năm mới được nhớ kỹ. Kiếp này cho dù có đeo mặt nạ, tất cả mọi người đều biết cô trộm tới Paris.
“Điện hạ, bữa sáng của người.” Nữ hầu bưng bánh sừng bò và coffe lên.
Ở phòng bánh mì cung điện Versailles, bếp trưởng đang vỗ bột mì trên người, say mê hít hà mẻ bánh thơm ngào ngạt mới từ trong lò ra.
Đúng như ông ta dự đoán, tối qua hai loại bánh mì mới rất được vũ hội hoan nghênh.
Các đầu bếp phụ trách chuẩn bị tiệc tối đều là học trò của ông ta, không biết công thức làm bánh.
Theo kinh nghiệm lúc trước, sáng hôm sau khi vũ hội kết thúc, các quý tộc sẽ phái người hầu tới hỏi công thức. Đương nhiên cũng có thể tối qua mọi người vui vẻ khiêu vũ, vũ hội kết thúc muộn, vậy nên hiện tại tạm thời chưa có ai tìm ông ta.
Muốn hỏi công thức, đương nhiên không thể tay không mà tới.
Vừa quay đầu, ông ta thấy học trò túm tụm trong góc, không biết đang thảo luận cái gì.
Bếp trưởng đang vui, thấy học trò lười biếng, thái độ cũng tốt hơn chút: “Mấy thằng ranh lười biếng đang làm gì đấy?”
“A!” Thấy ông ta tới gần, các đầu bếp giải tán.
“Làm gì?” Bếp trưởng phát giác không đúng, nổi giận quát: “Đứng lại!”
Mấy đầu bếp run rẩy đứng lại.
Ông ta khiêng cái bụng ục ịch đuổi theo, bắt cậu học trò nhỏ con đang cầm tờ báo, giật lấy, “Đưa tao xem!”
“Roẹt!” Tờ báo rách thành hai nửa.
“A, thưa ngài, đó là báo của tôi!” Chàng trai trẻ nổi giận.
Bếp trưởng làm lơ lời anh ta, trợn mắt nhìn tờ báo đã bị rách làm hai.
“Cái gì?!” Chóp mũi ông ta như muốn đục thủng tờ báo. Ông ta đang thấy cái gì?
“Làn sóng mới của Hoàng gia – Đúng vậy, mọi người không nhìn nhầm! Chỉ cần bột mì, nước, men nở và muối!”
Dưới tiêu đề là nguyên liệu làm bánh sừng bò và baguette, thậm chí còn miêu tả các bước làm cẩn thận tỉ mỉ!
“Để chào mừng ngày thành lập ‘Rheinische Zeitung’, cộng tác viên đã tới cung điện mua công thức bánh mì nổi tiếng dạo gần đây, đăng lên báo cho các độc giả cùng thưởng thức!”
Bếp trưởng hít sâu, suýt chút nữa ngất xỉu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ai?! Ai cung cấp công thức làm bánh cho “Rheinische Zeitung”?
Khoan đã, nói đi cũng phải nói lại, không chỉ mỗi ông ta có công thức bánh mì. Nếu Thái Tử phi có công thức, vậy trước khi đưa tới tay ông ta, chắc hẳn phải qua tay thị nữ, tổng quản hàng hóa, người hầu phòng bánh mì.
Người hầu phòng bánh mì không có cơ hội xem công thức làm bánh, có xem cũng không hiểu. Chẳng lẽ là hai người trước?
Theo lý thuyết, thị nữ và tổng quản hàng hóa của Thái Tử phi điện hạ khinh thường mấy thứ này. Bọn họ nắm giữ thực quyền, không tranh đua với ông ta.
Rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ có kẻ nhìn lén công thức? Đáng chết! Ông ta không ngờ có thể bán công thức cho tòa soạn!
Tòa soạn này cũng lạ! Làm gì có tờ báo nào ghi công thức làm bánh?
Bếp trưởng càng nghĩ càng hối hận. Nhìn đi, “Rheinische Zeitung” đặc biệt tới mua, còn in giấy trắng mực đen!
Người bán công thức cho họ chắc chắn kiếm được bộn tiền!
Bếp trưởng oán hận. Lần sau nếu có công thức, nhất định ông ta phải hỏi “Rheinische Zeitung” muốn mua hay không!
“Thưa ngài, mời ngài trả tờ báo cho tôi.” Bếp trưởng đang nổi đóa, anh chàng đầu bếp lại kiên quyết đòi tờ báo.
“Ngài xé báo của tôi rồi! Mặt trái trang này giải thích từng động tác điệu nhảy Waltz!”
Chàng trai đau lòng, “Nghe nói tối qua mọi người khiêu vũ điệu nhảy mới tên là ‘Waltz’. Tôi không có cơ hội chứng kiến, còn đang định học qua báo!”
Bếp trưởng đang phiền lòng, nghe vậy hừ mạnh, “Quỷ keo kiệt. Một tờ báo mấy xu? Mua lại là được!”
“Ngài nói thì đơn giản lắm!” Chàng trai tức giận, “Một tờ báo không đáng bao tiền, nhưng sáng sớm đã bị cướp sạch. Đây là tờ báo anh trai tôi làm thị vệ mượn ở chỗ Vương phi Lamballe! Giờ rách rồi, tôi biết ăn nói thế nào bây giờ!”
Bếp trưởng nghi ngờ lỗ tai ông ta có vấn đề.
Một tờ báo không chỉ đăng công thức làm bánh mì, còn giải thích động tác khiêu vũ. Quan trọng hơn cả, nó bị cung điện Versailles cướp sạch!
Chúa ơi, ông ta chỉ ngủ một đêm mà thôi. Rốt cuộc Versailles đã xảy ra chuyện gì?
_________
Lời tác giả:
Tờ báo: Thân hình đơn bạc thừa nhận vô số áp lực QAQ.