Antonia gấp danh sách thành máy bay giấy, nheo một mắt, ném về phía Nikola.
Thiếu niên vươn tay, dễ dàng bắt máy bay giấy, mở ra nhìn, “Tạm như vậy.”
Thái Dương xuống núi, Antonia men theo mật đạo tới phòng nghiên cứu của Nikola, cùng anh đối chiếu danh sách học giả tham gia nghiên cứu. Đối với cô, chuồn ra ngoài không bị ai nhìn thấy là chuyện dễ dàng. Thậm chí cô còn mang theo một chai rượu vang.
Nikola quen thuộc những học giả này hơn Antonia, nhưng anh không phải người thế kỷ này, lựa chọn các học giả không phải chuyện dễ dàng. Đối với Antonia, tuy kiếp trước cô không quan tâm, nhưng vẫn ấn tượng một, hai vị học giả kiệt xuất. Huống chi phần lớn bọn họ đều từng yết kiến cô.
“Đúng rồi.” Nikola tựa lưng vào dụng cụ màu xám kỳ lạ, khoát tay trước ngực, “Sao lại nói tôi là nhà giả kim thuật sư?”
“Sao? Không hài lòng?”
Antonia lắc lư ly rượu, nhìn anh, “Anh không hiểu. Ở thời đại này, mọi người tôn sùng nhà giả kim thuật sư.”
“Tôi không cần dựa vào thân phận để tôn sùng.” Nikola lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ dùng thân phận nhà khoa học để mọi người tôn sùng.”
“Ồ, không được.” Antonia quả quyết từ chối, “Người ghen tị anh rất nhiều, anh còn có con mắt tà ma. Tôi không muốn nghề khoa học bị ô danh, sau này bọn trẻ lớn lên không muốn nghiên cứu khoa học.”
Nikola mỉm cười nhìn cô, “Không thể ô danh nhà khoa học, nhưng có thể ô danh tôi?”
“Từ trước tới nay tôi vốn độc ác.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Antonia mỉm cười, không chút để ý hỏi: “Ngài Tesla, nếu anh đến từ tương lai, chẳng lẽ đến chuyện này cũng không biết?”
Thiếu niên dựa lưng vào tường nghiêng đầu, nhìn cô không nói.
Antonia cúi đầu, phát hiện không ai đáp lời, theo bản năng ngẩng đầu.
Cứ như vậy, cô chạm mắt với anh.
Ánh tà dương ngoài cửa sổ dần tắt, trong phòng chưa châm nến. Hương rượu vang nồng nàn váng vất quanh thân hình thiếu niên, đôi mắt anh nhìn cô sâu thẳm.
Bên trong không có ánh sáng.
Antonia ngẩn người.
Giây tiếp theo, cô giơ ly rượu lên, mỉm cười: “Đúng rồi, hậu thế mắng tôi thế nào? Thật ra tôi rất tò mò.”
Xuyên qua ly rượu vang đỏ thẫm, Antonia nhìn thiếu niên đối diện – xinh đẹp, vặn vẹo, thoáng qua.
Tựa như ánh tà dương lúc này.
Nếu Nikola nguyện ý, anh hoàn toàn có thể khen cô một, hai câu, đây là “lễ phép” của người bình thường. Antonia đã quen được đối xử lễ phép.
Nhưng anh không làm gì.
Ly rượu phản xạ hình ảnh, thiếu niên lặng im không nói.
Trầm mặc hồi lâu, ánh tà dương cuối cùng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào ly rượu biến mất.
Hết thảy chìm vào hắc ám.
Trong bóng tối, bỗng nhiên thiếu niên hỏi: “Cô còn nhớ tám năm trước, tôi từng nói sẽ thắp sáng bầu trời sao cho cô không?”
“Ồ?” Antonia mỉm cười, “Quên rồi.”
Đúng lúc này, bên tai có tiếng “két két”, âm thanh lạch cạch vang lên, giống như thứ gì đó rơi xuống đất.
Antonia chưa bao giờ nghe âm thanh này. Xung quanh là bóng tối, cô chỉ biết mở to đôi mắt, đồng tử trong bóng đêm giãn căng.
“Chờ một lúc hẵng mở mắt.” Bàn tay lành lạnh chạm vào mắt Antonia, vây kín thế giới của cô vào màn đêm.
Ly rượu trong tay bị cưỡng chế tịch thu, “Miễn cho cô ngạc nhiên đánh vỡ, tôi đành giúp một phen.”
Antonia trợn mắt, lông mi cong vút giống hệt cỏ dại, nhẹ phớt qua lòng bàn tay thiếu niên, “Bao giờ mới được mở mắt?”
Trong bóng tối, ánh sáng đỏ lơ lửng bay xung quanh cô.
Ánh lửa trong suốt lững lờ, giống như giây sau sẽ phá tan căn phòng, phiêu về phương xa.
Bốn phương tám hướng lóe sáng.
Antonia nhìn bầu trời sao, không thấy Nikola đâu, hỏi: “Đây là… đèn điện?”
“…” Thiếu niên hừ nhẹ, giọng nói vang lên sau lưng cô, “Nếu đèn điện làm được, tôi đã không vứt nó vào nhà kho. Thứ này cao cấp hơn đèn điện. Đương nhiên trong môi trường sinh hoạt hàng ngày, đèn điện vẫn tiện dụng hơn… Nhưng một khi kỹ thuật đột phá, chẳng phải ánh sáng này tốt hơn sao?”
Ánh lửa dập tắt, căn phòng lại đặc một màu đen.
Thiếu niên bình tĩnh nói: “Hiện tại tôi sẽ tạo ban ngày cho cô.”
Còn chưa dứt lời, cả căn phòng sáng bừng.
Antonia theo bản năng định nhắm mắt, chợt phát hiện ánh sáng không chói như tưởng tượng. Ánh sáng kỳ lạ, xinh đẹp, dịu dàng, ấm áp, giống hệt sóng biển phiêu đãng khắp phòng, thậm chí cô không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Antonia từng vô số lần thấy Versailles đèn đuốc sáng trưng. Từ ngọn nến, dầu hỏa tới đèn điện, cô chứng kiến cảnh tượng hoa lệ đẹp như mơ… nhưng đây là mộng ảo ánh sáng đẹp nhất cô từng thấy.
“A… cẩn thận!”
Thiếu niên gọi, ánh lửa đỏ xuất hiện giữa không trung, bay về phía cô.
“…Đẹp quá.” Antonia vươn tay.
Ánh lửa đỏ tựa thỏ con lông mềm. Nó từ từ bay về phía tay cô, quấn quýt đầu ngón tay, chạm vào trân châu trên cổ tay áo, bay lên đầu vai. “Tách” một tiếng, nó hóa thành hư không.
“Cô không sợ?” Nikola ngạc nhiên.
Đây không phải lần đầu tiên anh cho người khác xem thứ ánh sáng vẫn chưa phổ biến với mọi người. Bọn họ thấy anh tạo quả cầu lửa, thường theo bản năng né tránh… Ngoại trừ cô gái trước mặt dám vươn tay chạm vào nó.
“Sợ?” Antonia mỉm cười nhìn Nikola.
Nikola cảm giác thời gian như ngừng lại.
Ánh vàng kim phủ lên người, chạm nhẹ vào mặt Antonia. Nó vây quanh cần cổ thon dài và cánh tay duyên dáng, tựa nắng mai từ khi sinh ra đã vòng quanh cô.
Ngay sau đó, thiếu nữ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Tôi từng xuống địa ngục, sớm đã quên cách sợ.”
Nikola hồi thần.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh tự hỏi một lát, lắc đầu, “Thật ra cô không cần như vậy. Cô trải qua nhiều chuyện, nên hiểu lịch sử không do một người đắp nặn. Huống chi hiện tại lịch sử đã thay đổi.”
Anh nhìn thẳng mắt cô, “Tôi hỏi cô, vì sao cô lựa chọn tới đây? Cô không thích cuộc sống ở đây, cũng không thích người ở đây. Ở đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ không phải trách nhiệm của cô. Cô từng cứu mạng tôi, tôi nói thật, cô có thể lựa chọn con đường khác…”
“Tôi ghét.” Antonia ngắt lời.
Cô cầm ly rượu vừa rồi Nikola đoạt, tựa lưng vào ngăn tủ.
“Tôi ghét bị nhìn thấu, giống như tôi chỉ là kẻ ngu xuẩn.”
Cô cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, đột nhiên cười hỏi: “Đương nhiên, chẳng lẽ tôi sai?”
Dưới ánh sáng, Nikola chớp đôi mắt xanh nhìn cô, nhướng mày không hiểu.
“Anh biết tôi là loại người gì, nhưng vẫn dám đi theo tôi.”
Tesla cúi đầu hắng giọng: “Có người từng nói với tôi câu này: Anh hùng chân chính…”
“Hửm?” Antonia hứng thú, nghiêng đầu nhìn anh.
“Là người nhìn thấu thế giới, nhưng vẫn nhiệt tình yêu thương nó. Có lẽ tôi là anh hùng?”
Im lặng.
Một giây sau, Antonia hất chất lỏng đỏ sậm thẳng mặt Nikola.
“Vậy thì sao?” Cô nở nụ cười khiêu khích, “Anh tưởng đọc tư liệu về tôi có thể hiểu con người tôi? Anh tưởng tôi tới đây cứu vớt nhân loại đáng thương?”
Cô lạnh lùng nhìn thiếu niên ướt đẫm rượu vang, “Linh hồn tôi từng bị đày xuống địa ngục, anh không nghĩ tôi là ma quỷ, quay về để trả thù thế giới này sao?”
Nikola không lấy khăn tay, chỉ dùng tay xoa rượu nhỏ tí tách trên đầu.
Anh quay đầu, trịnh trọng đáp: “Tôi sai rồi.”
“Không biết tôi là dạng người gì, lại dám hắt rượu lên mặt tôi, cô mới là anh hùng chân chính.”
Anh đứng dậy, lại gần Antonia, tựa gió lốc không thể cản, từ trên cao chặn ánh sáng trước mặt cô.
Antonia không kịp phản ứng đã bị kẹp giữa Nikola và góc tủ.
Rõ ràng Nikola không nhìn về phía này, lại nhanh tay lẹ mắt đặt ly rượu sang một bên.
Không có tiếng hít thở. Ánh lửa đỏ chiếu sáng, hô hấp là việc không đáng kể, đã sớm bị linh hồn bỏ quên.
Lưỡi dao ra khỏi kiếm, xé rách lớp ngụy trang, hết thảy mỉm cười và lễ nghi đều vô dụng.
Ánh sáng biến mất, trong tầm mắt chỉ có đôi mắt mê hoặc lòng người. Ngân hà phủ ngàn sương giấu trong con ngươi anh, mỹ lệ như thiêu như đốt.
“Người ta gọi phát minh của tôi là ‘ánh sáng tử thần’, phát minh của tôi khiến vô số người chết. Mọi người nói tôi là tử thần, kẻ hủy diệt thế gian…” (*)
Giọt nước nặng nề dính trên lông mi anh rơi xuống, nhỏ lên mặt cô.
“Nếu cô là ma quỷ, vậy tôi là tử thần.”
______
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Tuyệt quá, cuối cùng hai người cũng xé rách mặt nạ.