Lý Thức chưa kịp nhìn thấy gì đã bị Văn Anh xô mạnh ngã ra ngoài. Cầm chiếc khăn trên tay y cười khoái chí như một tên ngốc:
- Được rồi, đói thì ráng chịu nhé! - Lý Thức cất chiếc khăn vào áo rồi đi một mình đến Viện Trù, y còn huýt sáo ra vẻ yêu đời lắm.
- Chuyện gì thế? Hắn bị thần kinh lại rồi ư? - Văn Anh khó hiểu.
Cậu lại đến trước gương cầm lưỡi dao đưa lên sát mặt mình, tay run lẩy bẩy không biết bắt đầu từ đâu. Bỗng dưng Thường Phong bước vào phòng, nhìn thấy biểu huynh cậu mừng như thấy tết.
- Đệ làm sao thế? Sao tự dưng lại lấy đoản đao ra?
Sau khi nghe cậu giải thích, Thường Phong phì cười. Y bước đến tủ của mình lấy ra 1 cuộn chỉ màu trắng. Thường Phong nói đây là chỉ sợi mảnh, đã được ướp qua thảo dược để tẩy trùng. Huynh ấy rút ra một đọan vừa đủ, quấn vào 2 ngón trỏ, rồi căng ra thành một đường thẳng.
Sau đó y nhẹ nhàng se nó trên mặt Văn Anh. Văn Anh lần đầu tẩy râu bằng cách này nên có chút lo lắng, nhưng cậu cũng hoàn toàn tin tưởng vào đôi tay khéo léo của Thường Phong.
- Ta hiểu cảm giác của đệ, cái này nam nhi nào đến tuổi trưởng thành cũng phải trải qua cả.
- Xấu hổ quá, huynh đừng nói cho ai biết đấy nhé!
- Đương nhiên là không nói! - Y mỉm cười
Thường Phong đang tập trung để không làm Văn Anh bị thương. Lúc này cậu có thể ngắm nhìn từng nét trên gương mặt huynh ấy mà không sợ bị phát hiện. Thường Phong đúng là hảo soái, lông mày rậm, mũi cao, đôi mắt rất trong trẻo...Cộng thêm nụ cười ngọt ngào tỏa nắng nữa thật sự nhan sắc huynh ấy có tính sát thương rất cao.
- Xong rồi!
Văn Anh đưa tay sờ thử lên mặt, làn da cậu đã mịn màng trở lại nên cảm thấy tự tin hơn nhiều. Bỗng dưng bên ngoài có thông báo tất cả các sĩ tử phải nhanh chóng tập trung đến sân tập.
- -------------------------------------
Diệp lão sư trông có vẻ căng thẳng, sau khi điểm danh thầy đi tới đi lui nhìn mọi người dò xét:
- Các trò còn nhớ nguyên tắc của Tam Diện được đề ra sau đám cháy lần trước chứ?
- Dạ nhớ! - Mọi người đồng thanh hô to.
- Mau đọc lại nội quy đó! - Diệp lão sư gằn giọng
- Thứ nhất không được tự ý đốt lửa trong trường. Thứ 2 mỗi ngày đến giữa giờ Hợi đều phải thổi tắt nến trong phòng. Thứ 3 mùa đông luân phiên canh chừng lò sưởi. Ai vi phạm sẽ phải chịu phạt! - Mọi người đọc lại nội quy rõ ràng rành mạch.
- Tốt, vậy mà hôm qua có người đã cố tình vi phạm, tự ý đốt lò trong nhà kho. Thầy cho các trò tự giác, ai làm sai thì mau đứng ra nhận!
Tử Kỳ và Văn Anh nghe thấy thì có chút nghi ngờ, quả thật Tử Hoa đã bắt đầu run rẩy, muội ấy liên tục đổ mồ hôi lo lắng nhìn sang họ. Thấy thế cả hai đều khẽ lắc đầu ra hiệu muội ấy không được manh động, không khéo thân phận sẽ bị lộ mất.
- Nếu ai đó không muốn nhận lỗi của mình thì ta đành cho tất cả cùng chịu phạt! Mọi người phải cởi trần hít đất 100 cái!
Vừa nghe thầy nói "cởi trần" cả Tử Hoa lẫn Văn Anh đều bất giác đưa tay lên nắm chặt cổ áo. Mọi người xung quanh đều bắt đầu hoang mang nghi kị lẫn nhau, họ xì xầm to nhỏ.
- Ta cho các trò 1 cơ hội cuối cùng, là ai đêm qua đã ở nhà kho đốt lửa? Mau bước ra!
- Là em...- Tử Kỳ, Văn Anh không hẹn trước mà cùng bước lên nhận tội. Nhưng điều khiến họ bất ngờ nhất là cả Lý Thức cũng như thế.
- Cả 3 đứa ư? Các trò tụ tập trong đó làm gì? - Diệp lão sư truy hỏi
- Dạ không ạ, chỉ có một mình em thôi! - Lần này cả 3 lại cùng nói, rồi cũng ngạc nhiên nhìn nhau.
- Trừ 3 trò này ra, những người khác có thể quay về phòng.
Tử Hoa ray rứt vô cùng vì mình mà Văn Anh và ca ca phải đứng ra nhận tội, nhưng nếu nói ra thân phận rất có thể muội ấy phải bị ép nghỉ học.
- Các trò khẳng định chỉ có 1 người đêm qua đến nhà kho thôi sao? Là ai? - Diệp lão sư hỏi lại
- Là em ạ! - Cả 3 đồng thanh
- Vẫn còn bao che cho nhau được ư? Vậy rốt cuộc chiếc áo này là của ai?
Diệp lão sư giơ lên một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trên đó rõ ràng có một đường rách lớn. Tử Kỳ liền á khẩu, y cũng không hiểu sao áo của Văn Anh lại ở chỗ muội muội mình.
- Là của em! Các bạn ấy không biết gì đâu ạ - Văn Anh hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên tự thú
- Đêm qua trò làm gì ở đó?
- Em...em chỉ tắm thôi ạ - Văn Anh gãi đầu gượng gạo
- Tắm khuya vậy ư? Thế tại sao thấy ta lại bỏ chạy đến nỗi quên tắt lửa trong phòng? Trò có bí mật gì à? - Diệp lão sư quyết tâm chất vấn đến cùng.
- Em...em...- Văn Anh bắt đầu rối trí cậu không biết phải bịa thế nào để thầy tin.
- Là em! Em đã dọa cho bạn ấy bỏ chạy! - Lý Thức giơ tay nói
- Lý Thức! Trò có ý thức được việc mình làm có thể gây hậu quả lớn thế nào hay không? Cả Văn Anh nữa, trò đừng tưởng là cháu của Trần lão sư thì ta không dám phạt. Cả 2 đứa mau chạy 15 vòng quanh sân ngay! - Diệp lão sư bắt phạt.
- Nhưng thưa thầy... - Tử Kỳ chen vào
- Đáng lẽ thầy phải phạt luôn cả trò vì tội bao che cho bạn, về phòng đi không có lần sau đâu!
Tử Kỳ hoảng hốt chạy đi, giữa đường y còn lựng khựng quay lại nhìn Văn Anh và Lý Thức. Bọn họ đã bắt đầu hình phạt chạy quanh sân.
- ----------------------------------------------
- Ngươi sao vậy? Tự dưng lại nói bịa để bị phạt? - Văn Anh hỏi Lý Thức
- Chứ chẳng lẽ để ngươi chịu phạt một mình ư? - Y thản nhiên trả lời
- Ngươi rảnh quá không có việc gì làm nữa à? - Văn Anh thở hổn hển nói
- Có chứ việc của ta là dính chặt với ngươi đấy! - Y trêu cậu
- Kinh tởm quá tránh xa ta ra! - Văn Anh nói xong thì vội tăng tốc chạy lên trước
- Văn Anh, đừng chạy nhanh thế sẽ bị mất sức đấy!
Hai người họ cứ thế chạy hồng hộc giữa cái nắng chói chang của sân trường. Văn Anh bắt đầu thấm mệt, cậu giảm tốc độ mồ hôi đổ ra như tắm.
- Bao nhiêu vòng rồi nhỉ?
- 8 vòng! - Y đáp
- Gì chứ? Còn những 7 vòng nữa à? Ta sắp tắt thở rồi! - Văn Anh đứng lại gạt mồ hôi, thở hổn hển
- Nè, đừng lười biếng mau chạy đi! - Diệp lão sư ngồi dưới gốc cây theo dõi và đốc thúc họ, cả 2 lại hì hục chạy.
- Văn Anh à, gia đình ngươi rốt cuộc là thế nào? Có phải họ chỉ thương đại huynh và coi thường ngươi nên ngươi mới thành ra thế này đúng không? - Lý Thức hỏi chuyện để Văn Anh quên đi cơn mệt, nhưng ai ngờ y chỉ khiến cậu mệt thêm.
- Lý Thức, lúc ta hỏi về gia đình ngươi thì ngươi nổi nóng với ta, còn tránh mặt mọi người. Vậy hà cớ gì ta phải nói chuyện nhà ta cho ngươi biết?
- Ta chẳng qua là có nỗi khổ riêng! Nhưng bình thường ngươi ghét ta lắm mà, sao lại bận tâm việc ta lảng tránh mọi người? Lại còn đến chỗ Từ lão sư lấy thuốc cho ta?
- Ai nói ta lấy thuốc cho ngươi chứ? Hoang tưởng! - Cậu đỏ mặt chạy nhanh hơn
- Văn Anh, không cần xấu hổ đâu ta biết hết rồi! - Y chạy theo cậu
Chạy được 10 vòng thì Văn Anh không thể chịu thêm được nữa. Cậu cảm giác tim và hông mình đau thắt, mặt mày xây xẩm, hơi thở cũng yếu dần. Lý Thức luôn giữ một khoảng cách gần phía sau cậu, y cũng phát hiện ra Văn Anh có vấn đề.
Bất chợt Văn Anh thấy hoa mắt, cậu ngã khụy xuống, mọi thứ trước mặt dần dần nhòa đi. Lý Thức nhanh chóng đỡ lấy cậu, y nhìn đôi mắt đang nhắm chặt, gương mặt hồng hào ướt đẫm mồ hôi và cơ thể dường như bất động của Văn Anh cảm giác còn đau hơn lúc mình bị thương nữa.
Diệp lão sư cũng lập tức lo lắng chạy đến, thầy ấy chưa kịp làm gì Lý Thức đã vội nắm tay Văn Anh choàng qua vai mình rồi nhấc bổng cậu lên. Mặc dù bị kiệt sức vì hình phạt nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó khiến y quên mất bản thân, kể cả sức nặng của người trên tay cũng không cảm nhận được...
Lý Thức bế Văn Anh đến chỗ Từ lão sư, Diệp lão sư cũng tất tả đi theo xem cậu có chuyện gì hay không. Thường Phong đang ở đó nhìn thấy cảnh tượng này thì tái cả mặt, y lập tức dọn một khoảng trống trên giường rồi giúp Lý Thức đỡ cậu nằm xuống. Từ lão sư bắt mạch cho Văn Anh.
- Mạch yếu quá sao lại ra nông nỗi này? - Gương mặt Từ lão sư có chút nghiêm trọng
- Là tôi vừa phạt 2 đứa nó chạy quanh sân! Tôi làm sao biết thằng bé lại yếu như thế! - Diệp lão sư áy náy nói
- Huynh không biết cũng phải thôi! Văn Anh không thể kích động hay làm việc quá sức. Thằng bé có tiền sử mắc bệnh về tim.
- Gì cơ? Bệnh về tim á? - Cả Lý Thức và Thường Phong đều sửng sốt.