Sau khi hạ triều, Lý Thiên Linh đi thẳng một mạch về đến Càn Nguyên điện nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn xảy ra như bình thường. Lý Thiên Linh vẫn phải dậy sớm để thượng triều, vẫn phải chiều chiều lên lớp học tập. Thỉnh thoảng, nàng vẫn giả vờ nghịch ngợm bày trò trêu chọc, bắt nạt Trần Tống như một đứa trẻ cứng đầu khiến người ta khó chịu.
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng tình cờ gặp cảnh Trần Tống bị chúng bạn đồng lứa xa lánh, sỉ nhục. Tuy ban đầu nàng định bỏ mặc không để ý đến nhưng khi nghe đến lý do mà bọn họ xa lánh hắn là do hắn được nàng ưu ái thì nàng không khỏi sững sờ. Hèn gì, kiếp trước và kiếp này có một đoạn thời gian Trần Tống đột nhiên không muốn nghe lời nàng mà là phản kháng lại. Lúc đó, nàng đã vô cùng ngạc nhiên và tức giận nên đã trừng phạt hắn.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên lai cũng là do nàng mà ra nhỉ. Tự giễu cười một tiếng, Lý Thiên Linh không quan trọng phất phất tay cho người quay lại ngăn cản bọn họ.
Sau chuyện đó, chẳng bao lâu nàng đã quên hoàn toàn và lại tập trung lực chú ý vào chuyện khác. Nhưng không biết tại sao, sau chuyện ngày hôm đó, ánh mắt Trần Tống nhìn nàng lại trở nên không giống trước. Trước kia ánh mắt hắn nhìn nàng chỉ có sự sợ hãi, rụt rè và e ngại nhưng bây giờ thứ tình cảm gọi là sợ hãi đó lại bị thay thế thành một một thứ ánh sáng mà nàng không thể gọi ra tên được. Nhưng nàng cũng không để ý lắm, dù sao nàng của bây giờ đã không còn là một tiểu nha đầu ngây thơ tin vào tình yêu như kiếp đầu nữa rồi.
Thời gian cứ như một mặt hồ lặng yên trôi qua. Nhưng hôm nay, một hòn đá nhỏ bị người ném xuống mặt hồ đã tạo ra tầng tầng liên y. Nhân lúc vào bảo khố của Hoàng cung chọn vải để may trang phục mới, Lý Thiên Linh đã giả vờ tò mò loạn chạy khắp nơi làm cho cung nữ thái giám hoảng hốt vô cùng. Chạy đến một góc khuất - nơi mà kiếp trước nàng vì tò mò mà đã lấy đi chiếc khăn đội đầu của tân nương thì quả nhiên nó vẫn nằm ở đó. Cầm khăn trong tay, nàng không khỏi lâm vào hồi ức.
Kiếp trước, cũng khoảng thời gian này, nàng vì tò mò nên đã cầm đi kia chiếc khăn đội đầu của tân nương. Vì nhàm chán, nàng đã hỏi đại cung nữ hầu hạ bên cạnh về chiếc khăn và được biết đến tác dụng của nó. Lúc đó nhìn chiếc khăn và Trần Cảnh đang đứng hầu ở ngoài cửa phòng, trong đầu nàng đã nảy ra một ý tưởng táo bạo là muốn Trần Tống chơi trò gia đình với nàng.
Nghĩ là làm, nàng đã hỏi cung nữ chi tiết về những điều cần chú ý trong hôn lễ và ngay lập tức đi thay một bộ trang phục màu đỏ, phủ chiếc khăn trùm đầu của tân nương lên. Đoạn, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của thái giám và cũng nữ, nàng quay lại muốn Trần Tống giả làm tân lang của mình.
Trần Tống nghe vậy thì mặt mày tái mét, liên tục từ chối và muốn quay đầu bỏ chạy ngay nhưng lại bị nàng cho người bắt lại và ép phải chơi cùng nàng.
Bây giờ nghĩ lại, nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao kiếp trước kết cục của bản thân lại bị thảm như vậy. Nguyên nhân chủ yếu chính là do nàng mà ra. Nếu không phải do nàng hàm hồ, suy nghĩ đơn thuần thì cuối cùng sao lại dễ tin lời dẫn đạo của người mẫu thân kia mà gián tiếp dẫn đến nửa đời sau ảm đạm vô quang.
Sau chuyện chơi trò đóng giả làm phu thê đó không được bao lâu, tin tức truyền đến tai thái hậu và thám tử của họ Trần ở trong cung. Lúc đó thái hậu phẫn nộ vô cùng, nhưng buồn cười là điều làm bà ta sợ lại là nếu chuyện này lộ ra thì gia tộc của bà ta sẽ bị liên lụy.
Để tránh chuyện này bị tiết lộ, bà ta đã bàn chuyện với Trần Thủ Hà để Trần Thủ Hà đóng cửa thành lại, giữ không cho bách quan vào chầu vua. Còn bà ta thì cho người băt Trần Tống lại và phán tội chém đầu với lý do là sợ nếu chuyện này truyền ra thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh và trinh tiết của nàng.
Lúc đó nàng chỉ suy nghĩ đơn giản là do nàng mà Trần Tống đã bị liên lụy nên không tiếc cãi lời nàng ta để van xin nàng ta tha cho Trần Tống. Nàng ta ban đầu thì tỏ vẻ không đồng ý nhưng lúc nàng đang hối hận thì lại nói cho nàng là có một cách. Nàng ta nói chỉ cần nàng và Trần Tống thật sự trở thành vợ chồng thì văn võ bá quan trong triều sẽ không có lý do để giết Trần Tống nữa.
Lúc đó nàng đã đồng ý ngay mà không suy nghĩ gì nhiều. Nàng ta lại giả vờ vì lo lắng mà bắt nàng xác nhận đi xác nhận lại. Nàng nghe vậy thì vẫn kiên quyết đồng ý một hai sẽ gả cho Trần Tống.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây, Trần Thủ Hà và Trần Trung vì áp lực từ quan lại trong triều mà muốn nhân cơ hội này nhất cử đẩy Trần Tống lên ngôi vua một cách danh chính ngôn thuận nên đã bàn với người mẫu hẫu tốt của nàng, muốn nàng ta dẫn đạo cho nàng tự nguyện truyền ngôi cho Trần Tống. Nàng ta nghe vậy thì chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý.
Sau đó, nàng ta cho gọi nàng đến giả vờ hỏi thăm và trấn an cảm xúc của nàng rồi bắt đầu nói những chuyện bình thường để làm nàng thư giãn. Đợi khi nàng thả lỏng thì bắt đầu nói rằng văn võ bá quan trong triều vô cùng phản đối việc nàng gả cho Trần tống và triều đình đã an nguy trong sớm tối. Lúc đó nàng không hiểu gì chỉ biết bản thân đã làm sai nên phải có trách nhiệm dẹp yên chuyện này. Trần Dung thấy vậy liền bắt đầu nói rằng chỉ cần nàng nhường ngôi cho Trần Cảnh thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tuy nàng vô cùng do dự nhưng trước sự chất vấn về cách giải quyết những chuyện do nàng đã gây ra thì cuối cùng nàng vẫn đồng ý. Cứ như vậy, cuộc đời nàng đã rẽ sang một trang khác, một trang sách ảm đạm chỉ có thể mặc người bài bố...
Đúng lúc đó, các cung nữ và thái giám chạy vội mà đến, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
-" Bệ hạ, bệ hạ, ngài đợi chúng nô tì với..."
Lý Thiên Linh hồi thần, lại trở về dáng vẻ trước kia, ương ngạnh hỏi:
-" Đây là thứ gì ?"
-" Dạ bẩm bệ hạ, đó là khăn trùm đầu của tân nương ạ." Một cung nữ vội vàng đáp.
Lý Thiên Linh ra vẻ ngạc nhiên.
-" Ồ ? Là vậy ư ? Thật thú vị, ta muốn nó. "
-" Vâng vâng, nếu bệ hạ muốn thì ngài cứ lấy đi ạ." Ma ma trông giữ bảo khố vừa chạy đến trông thấy vậy liền vội vàng đáp ứng.
-" Được rồi, vải để may trang phục mới thì ngươi tự chọn rồi gửi đi phường thêu đi, ta đi đây." Nói, Lý Thiên Linh nở một nụ cười của một đứa trẻ đã tìm thấy niềm vui mới, vội vàng chạy về Càn Nguyên điện.