Vũ Hùng không trở về ăn tối, đám lính cai nô điểm danh một hồi, nhận ra dị trạng lại đổ đi tìm. Chúng đốt đuốc sáng rực, đầu tiên gọi ầm ĩ, sau đó khua chiêng lùa hết đám nô lệ ban ngày làm việc trên sườn núi ra tra hỏi xem lần cuối thấy Vũ Hùng là khi nào. Các nô lệ ngơ ngác, sợ hãi, khai rằng buổi chiều vẫn còn thấy Vũ Hùng cầm roi đi qua đi lại trên sườn núi. Tận lúc nô lệ xuống núi vẫn thấy Vũ Hùng loanh quanh bên trên.
Đằng Nguyên và các huynh đệ thuộc đội đục đá trên vách núi không phải do Vũ Hùng đốc công hôm nay nên không bị dồn ra tra hỏi. Đám lính cai nô đốt đuốc sáng rực kéo nhau lên núi tìm, nô lệ lại bị đuổi hết vào nhà gỗ. Lính tuần tra tăng lên gấp ba so với ngày thường.
Các huynh đệ kích động nghe ngóng động tĩnh, truyền tai nhau bàn tán to nhỏ về hai vụ mất tích kỳ dị chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Nhiều giả thiết được đưa ra, sau đó thống nhất rằng có cao thủ thâm tàng bất lộ bắt đầu ra tay trừng trị đám cai nô. Dù không ai nói thành lời nhưng tâm tình kích động, sung sướng không thể che giấu. Đằng Nguyên nằm nghe một lát, cười thầm, lăn ra ngủ tiếp vì quá mệt mỏi.
Hàn khí từ Không Đàm đã giải quyết gần hết thảo dược, cả người hắn mỏi rã rời, vô lực.
Sáng ngày hôm sau, lính cai nô tìm thấy tử thi Vũ Hùng, móc từ khe đá lên, khiêng về nhà gỗ lớn. Nô lệ chỉ biết Vũ Hùng ngã vách núi chết, không ai nhìn được tình trạng tử thi thế nào đã bị lùa hết lên núi, tiếp tục làm việc.
Bên trong nhà gỗ lớn, Vương Lộc ngả người trên ghế chủ vị, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào cáng đặt tử thi của Vũ Hùng. Bên dưới, lính cai nô thân tín đứng thành hai hàng hai bên, mỗi kẻ ôm một tâm tư. Thường ngày lính cai nô đánh đập nô lệ dã man, chuốc vào không ít hận thù đã đành, nội bộ giữa chúng còn ngầm nảy ra mâu thuẫn, tranh chấp vớ vẩn. Con gà tức nhau tiếng gáy, lính cai nô ở đây nếu không phải tội phạm lưu đày cũng là những kẻ bị trù dập, bị trừng phạt… tới đây chịu khổ. Mà những kẻ như vậy không kẻ nào hiền lành an phận.
Vũ Hùng thường ngày tỏ ra khéo léo, chẳng thích gây thù chuốc oán, có điều nói bóng gió cao siêu cũng khiến nhiều tên không ưa. Giờ gã chết, kẻ nghi ngờ nô lệ to gan động thủ, cũng nhiều kẻ lén lút quan sát đám cai nô xung quanh, nghi hoặc lẫn nhau.
Vương Lộc nhìn chằm chằm tử thi nát bét của Vũ Hùng hơn một khắc thì chậm chạp vẫy tay ra hiệu đậy lại, đôi mắt ti hí độc địa chiếu lần lượt vào từng cai nô đang đứng trong nhà gỗ lớn. Chỗ này cách gian chia thức ăn ba phòng, là nơi dùng để họp của cai nô. Bên trong trống hoác, chỉ có một cái ghế duy nhất để thể hiện vị thế độc tôn của Vương Lộc. Gã cất giọng thâm trầm:
- Cơ Lập mất tích, Vũ Hùng bỏ mạng… Chuyện này chưa từng có tiền lệ. Các ngươi nghĩ sao?
Lính cai nô trong nhà gỗ đưa mắt nhìn nhau, tên nào tên nấy e dè, thận trọng, không muốn lên tiếng trước. Vương Lộc thấy không ai nói, hướng Tằng Minh, hất hàm:
- Ngươi nghĩ sao?
Tằng Minh khẽ nhếch mép, bộ dạng đạo mạo khác hẳn đám thô thiển xấu xí xung quanh:
- Căn cứ vào vị trí rơi, ta đoán Vũ Hùng bị kẻ khác ám toán. Cai nô chúng ta leo lên leo xuống núi, thông thuộc từng vách đá, sao có thể trượt ngã được. Nếu trượt, vị trí ngã bên dưới phải sát vào vách đá. Vũ Hùng chắc chắn bị kẻ khác đẩy xuống.
Nhiều lính cai nô tỏ vẻ coi thường, nghĩ rằng bị ám toán là lẽ đương nhiên. Bao năm nay làm gì có cai nô nào trượt chân ngã chết. Cai nô mới đến không quen leo trèo cũng chỉ ngã trầy da tróc thịt, gãy chân gãy tay là cùng. Hơn nữa vách núi đó rất khuất, thường không kẻ nào mò ra đứng tơ hơ ngắm cảnh.
Tằng Minh nhìn ra sự coi thường của những kẻ xung quanh nhưng biểu tình không động, tiếp tục phân tích: — QUẢNG CÁO —
- Muốn tìm hung thủ, trước tiên tất cả cai nô ở lại trên vách núi chiều qua phải chứng minh mình vô tội. Nếu đi theo từng nhóm thì đơn giản rồi, bằng không… đi đơn lẻ không có kẻ chứng kiến sẽ bị liệt vào hàng tình nghi.
Đám cai nô nhao nhao phản đối:
- Tằng Minh, ngươi nói cái gì vậy? Sao không nghi ngờ nô lệ lại hướng mũi dùi về phía bọn ta?
- Đúng thế. Chính bọn nô lệ làm chuyện này.
- Ta đi cùng Di huynh, Lỗ huynh… Nhưng ta nghĩ chuyện này do lũ tiện nô kia mà ra.
Cơ Lâu bực bội bước ra, chắp tay sau lưng, cười khẩy:
- Vương tổng quản, ngươi cũng nghi ngờ cai nô?
Vương Lộc thâm trầm cất giọng lạnh lẽo:
- Ta nghi ngờ ai không quan trọng. Quan trọng là các ngươi nghi cho kẻ nào, làm thế nào tra ra hung thủ nhanh nhất. Mỏ Dạ Cổ này địa hình hung hiểm, nếu để kẻ thủ ác nhởn nhơ tuỳ ý hành động, ngày mai có thể người bỏ mạng sẽ là một trong số các ngươi.
Tằng Minh nhún vai, nhướn mày không phản đối.
Đám cai nô lo sợ nhìn nhau, thì thầm to nhỏ. Bất quá Cơ Lâu không cho rằng cai nô vì tư thù mà sát hại lẫn nhau, cao giọng phản bác:
- Lũ tiện nô ngoài kia đông đúc, gian xảo, oán khí ngút trời. Lần trước chúng đào tẩu không thành, rất nhiều kẻ đã bị đánh chết, hận ý không thể diễn tả bằng lời. Ta nghĩ chúng đang lợi dụng sự lỏng lẻo trong canh gác của chúng ta để ám toán từng cai nô một. Cơ Lập dù chưa tìm thấy nhưng e rằng lành ít dữ nhiều, đã bị giết rồi chôn thi thể nơi kín đáo khó tìm.
Rất nhiều cai nô đồng tình với Cơ Lâu, nhao nhao nghị luận:
- Đúng vậy. Đây là nô lệ từ Sa Lục Châu đưa tới. Nghe nói Bạch Đà quân đuổi tận giết tuyệt, tàn sát bá tánh Hồi thành, Tập thành… Lũ tiện nô này oán hận cũng không có gì lạ. — QUẢNG CÁO —
- Chúng không hận mới lạ đấy.
- Nhưng chúng chỉ là nông phu hèn mạt, sao có gan giết người giấu xác? Không sợ ư?
- Theo ta, đám này chó cùng dứt dậu, phải nhanh chóng trấn át, dập tắt sự chống trả. Nhược bằng không, ngày sau chúng liên thủ nổi loạn, chúng ta cũng sứt đầu mẻ trán.
- Đúng vậy…
Cơ Lâu nhếch mép cười, hếch mặt nhìn Tằng Minh thách thức. Đa số cai nô đồng thuận với Cơ Lâu rằng nô lệ mới là thủ phạm ám toán Vũ Hùng và Cơ Lập, không phải cai nô. Tằng Minh nghi thần nghi quỷ, nhắm nhầm đối tượng, chắc chắn tra xét vô ích.
Ngược với Cơ Lâu, suy đoán Tằng Minh dù không được nhiều cai nô ủng hộ nhưng y vẫn điềm nhiên như không, chẳng tỏ ra bực tức. Y quan sát đám mãnh phu ngu ngốc, kênh kiệu, điểm lại những tên từng có xích mích với Vũ Hùng và Cơ Lập.
Ở mỏ Dạ Cổ, cai nô chẳng có gì mà tranh nhau. Không thể leo trèo trừ khi Vương Lộc hết án phạt bị điều đi chỗ khác hoặc cho về nhà. Không thể ra ngoài nếu bản thân cai nô là tội phạm lưu đày. Không có bổng lộc đến độ phải giết người tranh đoạt. Khi thừa sản lượng đá khai thác, thỉnh thoảng cai nô sẽ được thưởng cho chút rượu thịt, bạc vụn. Bạc chia ra cho nhiều người, tới tay từng kẻ cũng còn rất ít, không tính là gì. Vậy động cơ chỉ có thể là giết người báo thù.
Tằng Minh quan sát đám nô lệ mới đến đã lâu, thấy chúng đều là nông phu hèn mạt, chẳng tên nào có bản lĩnh giết người trắng trợn như vậy. Y nghĩ đám Cơ Lâu chỉ mất công đào bới tốn thời gian mà thôi. Chi bằng y tự mình tra xét xem Vũ Hùng và Cơ Lập có chung kẻ thù nào đến nỗi bị ám toán bỏ mạng cách nhau có một ngày hay không.
Vương Lộc quan sát biểu tình của Tằng Minh và đám người hùa theo Cơ Lâu, để bọn chúng bàn chán mới hạ lệnh:
- Đa số cai nô cho rằng cái chết của Vũ Hùng và sự mất tích của Cơ Lập do bọn nô lệ gây ra. Vậy thì Cơ Lâu, ngươi phụ trách tra xét vụ này. Dồn tất cả nô lệ ở sườn núi mà Vũ Hùng đốc công chiều qua lại, hỏi cho ra nhẽ. Không đánh chết là được.
- Vâng. – Cơ Lâu ôm quyền, hơi khom người nhận lệnh, khoé miệng nhếch lên.
Vương Lộc tiếp tục căn dặn:
- Các ngươi phải cẩn trọng, không được đi đơn lẻ. Bất kể tuần tra ngày hay đêm, thậm chí đi vệ sinh đều phải có hai người, không được để đám tiện nô kia có cơ hội động thủ. Tìm ra kẻ chủ mưu lập tức lột da, róc thịt thị chúng. Để xem lũ trâu chó đó còn dám núp trong bóng tối đâm lén chúng ta nữa không.
- Rõ. – Tất cả đồng thanh cúi đầu đáp vang. — QUẢNG CÁO —
Lính cai nô giải tán, Vương Lộc và Tằng Minh ở lại sau cùng. Vương Lộc hỏi dò:
- Ngươi vẫn cho rằng trong số lính cai nô có tên ngầm hạ sát?
Tằng Minh gật đầu, vẻ mặt âm trầm:
- Độc trong canh đang phát tác rất hiệu quả. Nô lệ mệt mỏi, xanh xao vàng vọt, thở không ra hơi. Ngay cả Đằng Nguyên khoẻ như trâu, lì lợm đến thế mà còn phải gục giữa chừng. Những tên khác nào có khí lực và có gan giết người giấu xác như vậy, hơn nữa lại giấu rất kỹ, chúng ta lùng sục khắp nơi cũng không tìm được. Ta cho rằng thủ đoạn càng kín kẽ, khả năng hung thủ là người của chúng ta càng cao.
Vương Lộc gật gù, mắt hí đảo như rang lạc. Tuy nhiên Tằng Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, tiếp tục lẩm bẩm:
- Nếu ta sai… thì Cơ Lâu đang đi đúng hướng. Ta cũng không có gì phải áy náy. Đẩy Vũ Hùng xuống vách núi, chỉ cần một người. Giết Cơ Lập giấu xác, không có hai người trở lên giấu không nổi. Nô lệ chân đeo xích, tay không tấc sắt, lấy gì đào hố chôn, chuyển xác bằng cách nào?
- Ừm… Tìm được xác Cơ Lập sẽ đoán được chúng có khoảng bao nhiêu tên. – Vương Lộc đồng tình với Tằng Minh, hiểu ra những điều y đang toan tính. – Bất quá nếu nhiều tên tham gia ám toán, chúng ta sẽ bị nguy hiểm hơn. Chúng giết được hai người, kiểu gì cũng nhanh chóng đoạt mạng kẻ thứ ba.
Tằng Minh mỉm cười, mắt lóe sáng độc địa, vẻ đạo mạo tử tế biến mất không dấu vết:
- Chúng đang chó cùng dứt dậu, nghĩ đằng nào cũng trúng độc, bị hành hạ mà chết nên phải kéo cai nô chết theo. Vậy thì chúng sẽ tiếp tục động thủ, không kiêng dè bất chấp chúng ta đang ráo riết điều tra.
- Đúng vậy. Xem ra ngươi đã có cao kiến? - Vương Lộc nhếch mép cười tà.
Tằng Minh gật gù, biểu tình ngạo nghễ:
- Cứ để Cơ Lâu và đám lính cai nô khua khoắng tra khảo. Ta đã có cách dụ rắn khỏi hang.