Tam Luân

Chương 88: Thương đội



Đằng Nguyên nhìn Đáp Chi một lượt, cúi đầu:

- Xin hỏi, xưng hô thế nào?

Đáp Chi bực bội gắt:

- Ngươi bị bán cho ta rồi, còn hỏi xưng hô thế nào? Gọi ta là chủ nhân, xưng tiểu nhân.

Đằng Nguyên nghẹn họng.

Hắn biết nô lệ phải xưng hô như vậy từ lâu, có điều đến lượt mình thì nghẹn cứng trong cổ họng. Đáp Chi tức vì bị Oát Cai chửi mắng vô cớ, giờ trút giận lên đầu Đằng Nguyên:

- Sao hả? Không phục? Xem ngươi kìa… - Lão chỉ vào mặt Đằng Nguyên. - Ở nơi này ăn sung mặc sướng, được lão tiền bối trọng dụng nên ngu người luôn rồi, còn không tự biết thân biết phận. Chỉ là một nô lệ quèn, bị bán đi có gì lạ. Đổi từ chủ này sang chủ khác, đi đâu cũng phải làm việc thôi. Còn không mau thu dọn y phục rồi theo ta. Thương đội của ta không có cả ngày dây dưa ở đây.

Nói đoạn lão cắp tay sau đít, đùng đùng ra khỏi phòng.

Đến mái hiên, lão sực nhớ ra, quay lại ném thẻ bài cho Đằng Nguyên:

- Cầm lấy. Giữ cho kỹ. Để mất là vào địa lao ngồi lúc nào không biết đâu.

Thẻ bài bay tới, Đằng Nguyên theo phản xạ bắt lấy. Chính là thẻ thông hành của nô lệ mà Đằng Nguyên từng thấy rất nhiều lần. Các nô lệ Oát gia trang được phép ra ngoài đều có thẻ này, đi qua cổng trấn, cổng thành thì trình ra cho Bình binh xét. Nếu không có thẻ mà lạ mặt sẽ bị làm khó dễ, thậm chí bị tống vào địa lao chờ chủ đến chuộc về.

Mặt trước của thẻ bài khắc con dấu của thành Đồng Tỳ và mấy chữ rồng bay phượng múa, sau này Đằng Nguyên mới biết đó là tên của Tư quan và Tư dụ (nơi làm việc của Tư quan đó) tại thời điểm chuyển giao nô lệ. Mặt sau là tên của nô lệ và chủ nhân hiện tại. Đằng Nguyên nhận biết được một chữ “Nguyên” duy nhất.

Thẻ này bá tánh không làm giả được vì có ký hiệu riêng chỉ quan phủ mới biết. Nếu tra không khớp số thẻ và thông tin tức là thẻ giả, kẻ mang thẻ giả coi chừng mất đầu. Đằng Nguyên lại chẳng thấy số thẻ nằm ở đâu, ký hiệu đặc biệt là chỗ nào. Có điều điệu bộ hiên ngang, kế ước đầy đủ trong tay Đáp Chi, chắc chắn đây là hàng thật.

Đáp Chi cũng chẳng có hai cái mạng mà đùa giỡn với Âu Linh Hà. Đằng Nguyên nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện này không thể là giả. Nếu Oát Cai không quen biết tên chủ thương đội này thì còn phải nghi hoặc nhiều nhưng Oát Cai biết rõ. Trước mặt Oát Cai, Đáp Chi nể nang nhiều bề, thu liễm đủ kiểu… sau lưng lão, Đáp Chi thay đổi thái độ, hiện nguyên hình là một thương buôn có quyền lực.

Đằng Nguyên dù không muốn cũng phải chấp nhận chuyện mình bị bán đi với giá một trăm lượng bạc.

- Thu dọn y phục… - Đáp Chi gầm lên khi thấy Đằng Nguyên vẫn đứng trơ ở đó. — QUẢNG CÁO —

Hắn nén tiếng thở dài, rời khỏi chính phòng, đi về phía thạch phòng của mình. Tiểu đồng và vài nô lệ khác đã chạy tới nơi, mặt xanh nanh vàng ngó nghiêng hóng bát quái. Khi thấy Đằng Nguyên biểu tình âm u đi về phía thạch phòng, trên tay còn cầm thẻ thông hành, tiểu đồng lập tức chạy theo rên rỉ:

- Đằng thúc, thúc bị bán thật sao?

- Người kia là ai? – Cước bộ Đằng Nguyên rất nhanh, khó chịu đánh mắt về phía sau.

- Là Đáp lão gia - Đáp Chi - chủ thương đội trà. Có quan hệ không tồi với thương đội của Âu gia ở thành Đồng Tỳ. Năm nào lão cũng ghé qua đây vài lượt biếu trà…



Vậy thì sai thế quái nào được.

Đằng Nguyên bực bội cắn chặt răng, tay nắm thẻ bài như muốn bóp nát nó, ánh mắt toé lửa nhìn về phía trước.

Hắn bị bán thật rồi.

Với Âu Linh Hà, Đằng Nguyên chỉ là một nô lệ có chút bản lĩnh dùng độc đáng giá một trăm lượng bạc, hoàn toàn không còn giá trị khác. Đừng nói so hắn với nô lệ ám vệ Hãn Thuật, thậm chí hắn không sánh được với nô lệ trong Oát gia trang… có thể là vì xuất thân từ Sa Lục Châu. Những nô lệ Vạn Tư quốc trong Oát gia trang đâu có bị bán người nào, một mình Đằng Nguyên phải rời đi…

Hắn vào thạch phòng, mở rương đựng quần áo ra gói hai bộ màu đen vào tay nải, nhét thẻ thông hành vào ngực áo, mang chuỷ thuỷ và túi đựng nước bên hông. Nhìn mấy thỏi bạc mà Oát Cai thưởng cho hắn lúc cao hứng, Đằng Nguyên lưỡng lự một hồi, cầm theo mười lượng bạc vụn, số còn lại cho tiểu đồng.

Tiểu đồng tròn mắt nhìn hắn, mặt méo xẹo:

- Thúc thúc… đi thật sao?

Đằng Nguyên không trả lời, tâm tình hỗn loạn.

Có thể không đi?

Oát Cai dù sao cũng chỉ là đại phu của Âu gia, thậm chí còn bị giáng xuống làm nô lệ lưu đày, bị cướp mang đi giấu mới phải trốn chui trốn lủi khắp nơi. Đằng Nguyên đích xác là nô lệ Sa Lục Châu được cướp trên đài hành hình, chống được lệnh Âu Linh Hà ư?

— QUẢNG CÁO —

Bán cũng bán rồi, nếu hắn không đi, chẳng những liên luỵ Oát Cai mà còn làm khó chính mình. Để xem tình hình thế nào, trên đường di chuyển hắn có thể bỏ trốn…

Hai tên bảo tiêu cao lớn lực lưỡng lưng đeo loan đao, thân vận y phục vạt tím than xồng xộc xông vào thạch phòng khiến tiểu đồng kinh sợ lùi lại. Đằng Nguyên bị chúng tròng vòng cổ nô lệ bằng sắt nặng trịch vào cổ, khoá lại. Cảm giác nặng nề, lạnh lẽo khiến nộ hỏa ngùn ngụt bốc lên. Đây là lần đầu tiên hắn phải đeo vòng cổ nô lệ trông như vòng cho chó, quả thực là trải nghiệm để đời.

Hai bảo tiêu thấy hắn đã đeo tay nải lên lưng, hông có túi nước thì lùi lại. Một tên hất đầu:

- Xong chưa? Canh giờ không còn sớm…

Đằng Nguyên miễn cưỡng gật đầu.

Bọn chúng lập tức ra khỏi thạch phòng, Đằng Nguyên cất bước nặng nề theo phía sau. Một đường từ thạch phòng ra đến đại môn Oát gia trang, tiểu đồng và đám nô lệ lẽo đẽo đi theo hắn, phần vì không tin kẻ lợi hại như Đằng Nguyên lại bị bán thẳng cho thương đội, phần vì hóng bát quái. Nhiều kẻ vui mừng khi người gặp hoạ, mắt sáng rỡ xem trò vui.

Đằng Nguyên làm gì có tâm trạng diễn trò vui cho chúng xem, nhìn lại Oát gia trang mấy lượt, không thấy Oát Cai thì đi theo bảo tiêu ra khỏi đại môn.

Bên ngoài đại môn có một toán người đang chờ. Đáp Chi cưỡi ngựa hiên ngang, khó chịu, khinh bỉ nhìn từ trên xuống giống như Đằng Nguyên là sâu bọ bẩn thỉu khiến lão tốn thời gian. Ngoài hai bảo tiên mà Đằng Nguyên đã thấy ra còn có hai bảo tiêu và bốn nô lệ khác đứng sau lưng Đáp Chi chờ đợi. Bọn họ đều phải đi bộ, chỉ mình Đáp Chi cưỡi ngựa.



Lão chẳng nói chẳng rằng, thúc ngựa thong thả đi trước, Đằng Nguyên bị đẩy tới gần bốn nô lệ, đám bảo tiêu đi phía sau áp tải. Hắn ngoái nhìn Oát gia trang lần cuối, lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn nhận ra trên đời có thật nhiều loại sỉ nhục. Có những loại giống như đám cai nô làm với nô lệ, đánh đập, chửi rủa, nhổ vào người… cũng có kiểu như Đáp Chi, chỉ vài ánh mắt, vài câu nói sâu cay đã khiến kẻ khác như bị nhổ thẳng vào mặt. Còn có loại sỉ nhục gián tiếp như Âu Linh Hà đã làm, cứu Đằng Nguyên về chỉ để tra rõ ngọn ngành, cho hắn dưỡng thương sau đó bán hắn đi như một món hàng hết giá trị lợi dụng.

Dù là loại sỉ nhục nào cũng thật khó chịu.

Con đường phía trước chắc chắn không bằng phẳng, hoàn toàn khác tính toán của hắn.

Đằng Nguyên liếc nhìn bốn nô lệ ngơ ngác, rách rưới bẩn thỉu, sợ sệt đi trước mình, lông mày nhíu sâu. Họ đều không bị xích chân tay nhưng ai nấy đeo vòng cổ nô lệ vừa to vừa nặng, trông không khác chó săn nhà quan lại. Có phải mấy tháng trước hắn cũng mang bộ dạng rách rưới bẩn thỉu, hèn mạt y hệt như vậy? Sống tốt đẹp được vài tháng, có lẽ mắt hắn đã cao hơn đầu, vọng tưởng tương lai trả thù thuận lợi như mơ.

Ha ha…

Đúng là tự huyễn hoặc! — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên cười nhạo chính mình, lắc đầu nhìn cảnh vật hai bên đường.

Hắn chưa từng bước ra khỏi Oát gia trang kể cả khi thương thế đã hoàn toàn bình phục vì dù gì hắn cũng là trọng phạm của thành Huỳnh Tương, trốn khỏi sự truy sát của đám quỷ dữ Bạch Đà quân. Giờ đường hoàng theo thương đội ra ngoài, trong người có thẻ thông hành, trên cổ có vòng nô lệ, cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Đằng Nguyên đường hoàng ngẩng cao đầu nhìn ngó xung quanh, cảm thán thế sự đổi dời.

Giờ hắn là nô lệ chính thống, hợp pháp.

Suy nghĩ này khiến nộ hoả ẩn ẩn trong ngực Đằng Nguyên phút chốc tắt lịm. Mắt hắn sáng quắc, nhìn trừng trừng về phía trước, biểu tình trở nên cứng nhắc đáng sợ.

Phải rồi… Khế ước bán thân hoàn toàn hợp lệ, thẻ thông hành do quan phủ Vạn Tư quốc cấp… Đằng Nguyên đã là nô lệ hợp pháp, không còn là phạm nhân bị kết án tử. Giờ hắn có thể theo thương đội đi thẳng qua cổng thành Huỳnh Tương, đi tới bất cứ nơi nào mà không cần ẩn thân, trốn chui trốn lủi.

Phát hiện mới muộn màng đó khiến Đằng Nguyên kích động không thôi.

Tuy nhiên sự kích động còn chưa được bao lâu thì Đáp Chi đã dẫn họ ra khỏi đường thôn nhỏ hẹp, tới đường lớn. Đằng Nguyên ngớ người nhìn thương đội dài dằng dặc đang ngồi chờ sẵn bên vệ đường.

Có tới mười một chiếc xe kéo chất đầy hàng hoá, hơn hai mươi bảo tiêu và một đám lố nhố nô lệ đứng ngồi la liệt. Thấy Đáp Chi đi tới, hai kẻ đang thảnh thơi nghỉ dưới bóng râm vội vã nhảy lên ngựa, bảo tiêu rầm rập chạy về đội hình, dàn đều khắp đoàn xe, nô lệ lũ lượt đứng hết dậy, vào vị trí kéo xe. Chỉ có ba kẻ cưỡi ngựa, trong đó có Đáp Chi, số còn lại đều đi bộ.

Đáp Chi thúc ngựa tới đầu thương đội, vung tay thay mệnh lệnh, nô lệ gồng mình kéo xe, hai người phụ trách một xe, một kéo một đẩy. Cả thương đội bắt đầu lên đường. Đằng Nguyên bị bảo tiêu phía sau thúc vào lưng, phản xạ của một nô lệ từng làm việc trong mỏ đá khiến hắn nhanh chóng rảo tới cuối hàng, đẩy một xe hàng đầy ú ụ cùng một nô lệ khác. Bốn nô lệ ngơ ngác đi cùng hắn cũng vội vàng chia nhau ra đẩy các xe hàng.

Thương đội cứ như vậy im lặng, quy củ theo Đáp Chi và hai hán tử ăn vận đẹp đẽ cưỡi ngựa hộ tống hai bên lão. Đáp Chi chỉ nhìn lại đúng một lần, xác định nô lệ mới mua đã vào vị trí sau đó không nhìn thêm bất cứ lần nào.

Hành trình mới của Đằng Nguyên cứ như vậy bắt đầu, những tính toán trước đó tan thành mây khói, con đường phía trước đầy bụi, đất, đá sỏi.

Vô định…