Tâm Ma

Chương 10: Tha cho ngươi một mạng



Diệp Tranh nhìn khuôn mặt thật của mình trong gương, đưa ngón tay vân vê từ bờ má xuống dưới cằm, lật qua lật lại ngắm nghía vài lần, hai mắt mê ly, không ngừng xuýt xoa khen ngợi.

Nàng nở một nụ cười hài lòng, cất chiếc gương đi, đung đưa cái eo nhỏ bước đến bên cạnh ao nước. Bàn tay nàng duỗi ra, năm ngón tay thon dài hướng về phía trước rồi nắm chặt lại.

Một cỗ lực lượng vô hình tuôn ra, khiến cho mặt nước phẳng lặng bỗng rung chuyển dữ dội, dâng lên từng đợt sóng. Một vòng xoáy chầm chậm xuất hiện, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một sâu, cuồn cuộn thành hình một chiếc phễu đâm thẳng xuống đáy ao.

Giữa xoáy nước, lớp đất bùn dần lộ ra, sủi bọt khí sùng sục như nước sôi. Tại đó, một chiếc bình gốm từ từ trồi lên, tỏa vầng hồng quang nhàn nhạt. Chiếc bình này giống hệt với những chiếc đang nằm la liệt bên bờ ao, chỉ khác là túi vải đậy có màu đỏ chứ không phải trắng.

Theo những ngón tay không ngừng vẫy gọi của Diệp Tranh, bình gốm bay vụt lên không trung, tiến đến lơ lửng trước mặt nàng. Bên trong ao, vòng xoáy không còn được khống chế, nước từ xung quanh ầm ầm đổ vào, rùng mình bắn lên cao những cột nước trắng xóa.

Diệp Tranh nâng niu chiếc bình trên tay, hít sâu một hơi, tựa như đang thưởng thức hương vị nồng nàn của một loại rượu được chưng cất lâu năm. Nàng liếm nhẹ bờ môi ướt át, sau đó giật túi vải xuống.

Bên trong bình, vô số vệt khói đen đang lượn lờ bay qua bay lại. Nhìn kỹ sẽ thấy mỗi đoàn khói là một gương mặt của trẻ con, ánh mắt mờ mịt như muốn tìm thứ gì đó mà bản thân chúng cũng không biết.

Chỉ là khi miệng bình được mở ra, trong mắt những oan hồn bỗng tràn ngập vẻ đói khát, hướng về phía Diệp Tranh gào thét. Chúng chen chúc nhau lao tới miệng bình, muốn phóng ra ngoài, nhưng cũng không ngừng b·ị b·ắn ngược trở về.

Diệp Tranh nheo mắt nhìn, sau đó ghé cánh mũi lại gần, hít nhẹ một hơi. Vài tia khói đen bay ra, bị nàng hấp thu. Nàng khép hờ đôi mắt, ngửa đầu nở một nụ cười khoan khoái đầy hưởng thụ.

“Ngon! Nhưng vẫn cần ủ thêm một chút nữa.”

Diệp Tranh kiềm chế vẻ thèm thuồng trong mắt, đậy túi vải lên trên rồi cất chiếc bình vào trong tay áo. Nàng quay lại nhìn những thôn dân vẫn còn đang hôn mê b·ất t·ỉnh, liếm liếm bờ môi.

“Mấy tên ngu xuẩn này tuy không ngon lắm, nhưng ăn tạm cũng được.”

Những người này dường như không hợp tiêu chuẩn nào đó, cho nên Diệp Tranh không muốn xử lý cầu kỳ như linh hồn của nam hài tử. Còn những linh hồn đ·ã c·hết được một đoạn thời gian, nàng cảm thấy không hứng thú nên bỏ qua.

Diệp Tranh nhìn quanh, tìm một khoảng đất trống rồi lướt đến, lấy ra một cây bút lông dài hơn nửa thước. Cây bút nhìn rất kỳ cục, thân vừa xù xì lại vừa đen thui như than củi, đầu bút đỏ sậm như là dính máu khô.

Nàng nhảy lên cao, xoay người vẽ ra một vòng tròn rộng khoảng mười trượng trên mặt đất. Bên trong vòng tròn, nàng lấy một điểm ở hướng tây bắc, rồi từ tây sang đông, từ bắc xuống nam, bắt đầu vẽ những ký hiệu kỳ lạ.



Những ký hiệu này, thoạt nhìn trông giống như bầy giun đang bò, nhưng nhìn kỹ lại thì có cảm giác như một thứ ngôn ngữ cổ xưa nào đó.

Sau khi vẽ đến nét cuối cùng, Diệp Tranh cất bút rồi khẽ lắc mình, bắt đầu thu gom những thôn dân còn sống ném vào giữa vòng tròn. Tốc độ của nàng rất nhanh, chưa đầy một nén nhang đã đem cả trăm người chất chồng thành đống, trông như một ngọn núi nhỏ.

Nhìn mọi thứ có vẻ ổn, nàng khẽ gật đầu, ném lên không trung một túi vải màu đỏ. Cánh tay phải nàng giương cao, song chỉ khép lại, bắn ra một tia sáng nhàn nhạt.

Túi vải nổ tung, lan ra một đám phấn hồng, trôi nổi giữa không trung tựa như đám mây nhỏ. Từng đợt gió rừng thổi ngang qua, nhưng màn bụi phấn không hề bị lay động hay tan đi, mà chậm rãi hạ xuống, phủ lên núi người trên mặt đất.

Diệp Tranh cắn đầu ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu tươi, vừa kết ấn vừa xì xầm những thanh âm khó hiểu. Không gian như nước, máu như mực. Giọt máu của nàng giống như đang hòa tan, dần lan rộng ra, biến thành một quả huyết cầu khổng lồ, bao trùm lấy đám thôn dân.

“Luyện!”

Theo tiếng quát của Diệp Tranh, huyết cầu bắt đầu xoay chuyển. Mỗi một vòng quay, từ trên thân thể từng người lại bị rút ra không ít tơ máu, khiến cho huyết cầu mỗi lúc một đậm đặc hơn.

Phía bên trong, bởi vì máu không ngừng mất đi, đám người dần khô quắt lại, xẹp xuống, chỉ còn da bọc xương. Từng gương mặt bỗng trở nên vặn vẹo, từng cặp mắt nhắm nghiền bỗng mở to, nhìn trừng trừng ra bên ngoài.

Tuy nhiên, không có ai chủ động mở mắt, mà là mi mắt của mỗi người đã bị lột bỏ, để lộ tròng mắt ở bên trong. Nhưng dù là như vậy, tất cả vẫn còn đang chìm trong hôn mê. Bởi vì thứ bột phấn Diệp Tranh đã vung ra, khiến bọn họ thống khổ đến cực hạn cũng không thể tỉnh dậy.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc, khuôn mặt, thân thể mỗi người cũng bị ăn mòn nghiêm trọng. Đầu tiên là da, tiếp đến là thịt khô, từng lớp, từng lớp không ngừng bị thối rữa, biến thành tro cặn đen ngòm bốc lên. Cuối cùng, thứ còn sót lại bên dưới chỉ là những bộ xương trắng.

Huyết cầu lúc này đã chuyển thành màu đỏ sậm, có cảm giác nặng nề, sền sệt, tỏa ra một tầng huyết sắc quang mang, phản chiếu vào hai con ngươi đầy vẻ hưng phấn của Diệp Tranh.

Nàng biến đổi ấn quyết, bàn tay khẽ nhấn xuống. Theo đó, một ngọn lửa màu tím xanh chợt hiện lên, bắt đầu lan tràn trên những hình thù, ký hiệu nàng đã vẽ từ trước.

Lửa cháy không lớn, cũng chẳng truyền ra chút nhiệt độ nào, tưởng chừng là một thứ hư ảo không tồn tại. Chỉ là phía trên ngọn lửa, đống xương trắng khẽ rục rịch nhúc nhích, bốc lên từng vệt khói đen.

Khói đen mỗi lúc một nhiều, dần tích tụ thành từng gương mặt người, chính là những thôn dân kia. Sau một thoáng mờ mịt, những gương mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn, điên cuồng gào rú, đâm loạn bên trong huyết cầu.

Hóa ra, nỗi thống khổ trước lúc c·hết của mỗi thôn dân chẳng những không mất đi, mà còn khắc sâu vào bên trong linh hồn bọn họ, biến họ thành những oan hồn tràn đầy lệ khí.



Khi tia khói đen cuối cùng rời khỏi đống xương cốt, Diệp Tranh thu tay, lấy từ trong người ra một cây roi da. Nàng vung vẩy roi da, đập xuống nền đất kêu lên từng tiếng chan chát, sau đó quật mạnh tới trước.

Roi da xuyên thẳng vào bên trong huyết cầu, như một chiếc lưỡi dài liếm láp một tia linh hồn ở đó, rồi vụt ngược trở lại. Chợt thấy linh hồn kia như đỉa phải vôi, đột nhiên quằn quại giãy giụa, gào rú thê lương.

Nhưng sau đó, thay vì tiếp tục bay loạn như trước, linh hồn liền quay sang nhìn chòng chọc vào Diệp Tranh, gương mặt xám xịt chất chứa càng nhiều oán niệm, vụt lao về phía nàng.

Tuy nhiên, không giống như roi da có thể xuyên qua huyết cầu, linh hồn vừa muốn bay ra lập tức b·ị b·ắn ngược trở về. Diệp Tranh cười lên ha hả, lại tiếp tục vụt mấy nhát vào trong huyết cầu.

Mỗi một roi vung ra, lại có một đám linh hồn chuyển hướng về phía nàng, điên cuồng gào thét, điên cuồng phóng tới, hận không thể vồ lấy nàng mà cắn xé, biến nàng thành bộ dạng giống như chúng.

Giữa khu rừng tối, không ngừng vang lên những tiếng cười khoái trá đầy bệnh hoạn, tiếng roi da vun v·út xé gió, tiếng gào rú trầm thấp rền rĩ. Chúng trộn lẫn vào nhau, truyền đi khắp nơi, quẩn quanh trong những tàn cây rồi vọng lại.

Dưới những ngọn roi của Diệp Tranh, cùng với ngọn lửa màu tím xanh không ngừng thiêu đốt, huyết cầu dần thu nhỏ lại. Đồng thời, trên đám linh hồn kia cũng xuất hiện vài tia huyết sắc.

Lại qua mười hơi thở, huyết cầu từ kích cỡ bằng cái đầu người đã biến thành một hạt châu to bằng nửa nắm tay. Bên trên hạt châu, có thể thấy những gương mặt rất nhỏ chen chúc lăn lộn, vẫn còn đang gào thét.

Diệp Tranh thu roi, tắt lửa, vươn tay bắt lấy huyết châu, ngắm nghía một chút rồi bỏ vào trong miệng.

Huyết châu hơi lớn, khiến nàng vừa phải phồng lên hai má vừa nhai. Thỉnh thoảng cũng có một tia linh hồn bị phun ra, nhưng tất nhiên là không thoát được bàn tay của nàng, b·ị b·ắt trở lại, tiếp tục nhai nuốt.

“Ngon không?”

“Ngon!” Diệp Tranh ợ lên một tiếng rồi đáp.

Nhưng rất nhanh, nàng liền giật bắn người rồi quay đầu lại, trong mắt hiện lên thân ảnh của một bà lão thấp bé, già nua xấu xí. Nàng vừa nhìn liền nhận ra, đây chính là bà già đã cứu Mộng Hoa.



Tại thời điểm đó, Diệp Tranh cảm giác được tu vi bà ta không tầm thường, cho nên nhanh trí lẫn vào trong đám thôn dân để ẩn nấp. Nàng cứ tưởng bà ta đi rồi, nhưng ngờ đâu lúc này lại đang đứng ở ngay sau lưng mình.

“Tiền bối… không biết có điều gì muốn chỉ giáo?” Diệp Tranh mỉm cười, vừa nói vừa lén lút lùi lại nửa bước, âm thầm mở ra túi trữ vật.

“Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu xuẩn.” Lý bà bà nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tranh, giống như có thể đọc được suy nghĩ trong đó.

Dưới cái nhìn này, sống lưng Diệp Tranh bỗng xuất hiện một cơn ớn lạnh đến buồn nôn, đám lông tơ sau gáy cũng dựng đứng hết cả lên. Trực giác mách bảo nàng rằng, người phía trước cực kỳ nguy hiểm, hơn cả những gì nàng đã phán đoán.

Nàng có một phương châm là, gặp người mạnh hơn mình, nếu không cần phải động thủ thì tốt nhất không động thủ. Chạy được thì chạy, không chạy được thì tìm cách van xin. Mà hiện tại, nàng có linh cảm mình chạy không thoát được.

Diệp Tranh hít sâu một hơi, tạm thời ngừng manh động. Mắt thấy bà lão cứ lạnh lùng nhìn mình mà không mở miệng, nàng vội nở một nụ cười thật tươi, lễ phép nói:

“Bà bà, nếu không có việc gì thì tiểu nữ xin phép được về trước. Muộn như thế này rồi tiểu nữ còn chưa về, cha của tiểu nữ ở nhà sẽ lo lắng lắm.”

“Nhà?” Lý bà cười nhạt một tiếng. “Cho ngươi nửa năm sáu tháng cũng chưa chắc ngươi về được tới nhà.”

Nghe thấy thế, Diệp Tranh khẽ giật mình, bởi vì điều bà già kia vừa nói là hoàn toàn chính xác. Lấy tu vi hiện tại, cho dù phi hành không ngừng nghỉ, nàng ít nhất cũng phải mất cả năm mới về được môn phái. Nhưng vì sao bà ta lại biết, hay vừa nãy nhìn công pháp của nàng rồi đoán mò?

“Ngươi đoán đúng rồi đấy.” Trong lúc Diệp Tranh còn đang mải suy nghĩ, Lý bà lại nói. “Vừa nhìn công pháp của ngươi là ta đã biết ngươi thuộc môn phái nào rồi.”

“Trả lời ta vài câu hỏi, ta có thể xem xét tha cho ngươi một mạng.”

“Có thể.” Diệp Tranh khẽ gật đầu, sau đó nói thêm: “Mà cũng có thể không.”

“Rượu mời không uống, ngươi muốn uống rượu phạt sao?” Lý bà nhíu mày, bàn tay hơi nâng lên. “Ngươi không nói, thế thì ta g·iết ngươi rồi sưu hồn vậy.”

“Bà bà, chẳng phải người vừa nói “có thể” tha cho tiểu nữ hay sao, mà chỉ là “xem xét” thôi nữa chứ, đâu có gì là chắc chắn tiểu nữ sẽ được thả đi. Mà nếu bà bà không định thả tiểu nữ đi, vậy thì tiểu nữ không thèm trả lời bà bà đâu. Có sưu hồn tiểu nữ cũng chẳng sợ.”

“Tiểu nha đầu thật thú vị.” Lý bà nhìn Diệp Tranh đang bĩu môi với mình, bật cười thành tiếng. “Được, chỉ cần ngươi không giở trò, ta chắc chắn sẽ tha cho ngươi một mạng, cũng không giữ ngươi lại làm gì.”

“Bà bà là người lớn, không được nuốt lời đấy nhé!” Diệp Tranh đáp, gương mặt tuy bình tĩnh nhưng bàn tay thì đang nắm nhẹ vạt áo, lau đi mồ hôi. “Bà bà muốn hỏi gì thì hỏi đi, chỉ cần tiểu nữ biết sẽ thành thật trả lời.”

“Liễu Nguyệt Nương, người này vẫn khỏe chứ?”

Lý bà vừa hỏi xong câu đầu tiên, hai mắt Diệp Tranh bỗng lóe lên, lộ ra vẻ kỳ dị.