Tâm Ma

Chương 2: Ma nhãn



Chầm chậm đặt cánh tay Ngọc Nhi xuống giường, Lý Đại nhìn chằm chằm đứa con trai nằm ngủ say sưa trên ngực nàng, cảm nhận được sự sống bắt đầu sinh sôi trong hình hài nhỏ bé.

Hắn nhắm nghiền hai mắt, kìm nén hơi thở nặng nề. Bàn tay dần nắm chặt lại, cả cơ thể không ngừng run lên.

Ngoài cửa phòng, vợ chồng Lý lão lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng hắn rũ xuống, muốn khuyên can nhưng lại thôi, sợ nói điều gì không đúng lại làm nhiễu loạn tinh thần đang bất ổn của hắn.

Phụt!

Chợt Lý Đại ngửa đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Bởi vì cố ngăn không cho sát khí bộc phát ra ngoài, hắn đã tự làm tổn thương chính mình.

“A…a…a...”

Tiếng gào một lần nữa vang lên, nhưng không phải vì sợ hãi tiếng sấm, mà hắn muốn cho tiếng sấm kia cũng phải im lặng. Vô vàn cảm xúc chèn ép lấy tâm trí, khiến hắn như phát điên. Hắn chộp đứa bé ném về phía sau, ôm lấy t·hi t·hể Ngọc Nhi lao ra ngoài.

“Tiểu tử!” Lý lão vội bắt lấy đứa bé, nhìn theo hướng Lý Đại gọi lớn. Nhưng hắn đã biến mất trong rừng đêm hun hút, trả lời lão chỉ là tiếng mưa rả rích, tiếng gió thê lương, và tiếng sấm liên miên không ngừng nghỉ.

“Cứ mặc nó đi, suy nghĩ thông suốt là sẽ trở về thôi.” Lý bà đặt tay lên vai lão, lắc đầu thở dài. Ánh mắt bất chợt hướng về phía đứa bé đang say ngủ, nét phiền muộn trên gương mặt già nua mới vơi đi ít nhiều. Bà ta nở một nụ cười: “Thằng bé cũng kháu khỉnh đấy chứ.”

“Ừ, hệt như tên nhãi kia.” Lý lão gật gật đầu.

Cả hai đều chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, nhưng họ không thể đổ hết tội lỗi lên đầu một đứa trẻ mới sinh được. Ngọc Nhi đã không còn, chi bằng giúp nàng hoàn thành tâm nguyện là chăm sóc cho đứa bé này, cũng chính là cháu của bọn họ.

“Không được!” Dường như nhớ ra điều gì, Lý bà thò tay, muốn giật lấy đứa bé. “Đưa đây cho ta, nó mà đi theo lão già ngươi là lại hỏng bét.”

“Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Để nó cho bà trông thì lại càng không có tiền đồ.” Lý lão không chậm, né được bàn tay của vợ mình, không cho bà ta được toại nguyện. Lão cúi xuống nhìn đứa bé, cười lớn: “Cháu ngoan, xem ta nói có đúng không?”

“Lão già, mau đưa nó cho ta bế một cái.”

“Không đưa, ha ha ha.”

Hai ông bà lão cứ thế giằng co, lại thêm tiếng cãi nhau quá to, khiến đứa bé từ nãy đến giờ vẫn nằm im bất động hơi nhíu lại đôi chân mày còn thưa thớt. Tứ chi mềm mại khẽ quờ quạng, đứa bé duỗi thẳng cả cơ thể ra, vươn vai giống như vừa mới trải qua một giấc mộng dài.

“A, nhóc con ngủ dậy rồi.” Lý lão ra hiệu không động thủ nữa, mỉm cười nhìn đứa bé.



Lý bà cũng dừng tay, ghé đầu vào nhìn cháu trai. Mặc dù vẫn còn nóng lòng được bế nó, nhưng bà không muốn làm hỏng phút giây này nên đành nhịn. Lý lão cũng không ngăn cản bà nhón tay véo nhẹ cái má phúng phính, mềm mềm, trắng trắng của đứa bé.

“Thằng nhóc ngoan thật.”

Có chút khó chịu, đứa bé nhăn trán, từ từ mở đôi mắt của mình ra.

Chỉ là đôi mắt vừa hé mở, một luồng khí lạnh bất chợt bao trùm cả căn phòng, khiến cho không gian như bị đông cứng lại. Hai ông bà lão im lặng nhìn nhau, nhận ra được cảm giác trầm trọng trong mắt đối phương, sau đó lại liếc nhìn đứa bé.

Hay đúng hơn, bọn họ đang nhìn con mắt bên trái trên gương mặt non nớt kia. Con mắt ấy, bên trong hoàn toàn là một màu đen kỳ dị, không đơn giản chỉ bị thiếu đi tròng mắt, mà giống như một cái lỗ sâu không thấy đáy.

Đứa bé chớp chớp đôi mắt, con mắt phải đảo quanh, hết nhìn hai gương mặt già nua lại dò xét thế giới bên ngoài.

Mưa vẫn rơi, nhưng cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, không giống với không khí thường thấy giữa đôi vợ chồng già này cho lắm.

Tưởng như trong hai người, sẽ có ai đó mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng đứa bé lại là người đầu tiên lên tiếng. Giọng nói của đứa bé có chút ngọng nghịu, nhưng vẫn nghe rõ được âm thanh. Tuy nhiên, chẳng ai hiểu nó đang nói gì, bởi đó giống như một ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.

“Quỷ, có quỷ!” Cô hầu gái đứng ngoài cửa phòng đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, hét lớn một tiếng rồi chạy đi. “Quỷ, quỷ đầu thai…”

Tiếng thét của cô gái khiến đôi vợ chồng già tỉnh lại. Bọn họ nhìn cô, đồng thanh nói: “Có ngươi mới là quỷ ấy!”

“Cháu của ta dễ thương như vậy mà lại bảo là quỷ.” Lý bà nguýt thêm một cái rồi lấy tay véo má đứa bé. “Lão già, cho ta bế nó một chút nào, lão bế nó nãy giờ đủ rồi.”

Lão đang định từ chối lần nữa thì đúng lúc này, một luồng hơi nóng đột nhiên tỏa ra, lan tràn khắp ngực áo.

“Tên tiểu quỷ này.” Lão lớn tiếng mắng, ném đứa bé vào tay vợ mình. “Dám tè lên người ông nội nhà ngươi.”

“Ai bảo cứ giành với ta làm gì.” Lý bà bắt lấy đứa bé, vui vẻ cười nói. “Cháu ngoan, tè hay lắm, sau này cứ tè như vậy, tè cho đến khi lão già kia c·hết đ·uối thì thôi.”

Bà lão đung đưa đứa bé trên tay, đi qua đi lại trong phòng. Lý lão cũng lò dò theo sau, chùi bàn tay âm ẩm lên vai bà ta.

Ngoài con mắt màu đen trống rỗng, đứa bé không còn gì khác thường. Nghĩ lại thì, những chuyện không bình thường bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, thêm một chuyện cũng chẳng phải là vấn đề quá lớn.



Vừa làm mặt xấu trêu đứa bé, chốc chốc, Lý bà lại liếc nhìn con mắt trái của nó. Hình như, có thứ đang hấp dẫn bà lão, nhưng lại cũng như chẳng có gì. Chỉ là theo thời gian, không hiểu vì sao, tinh thần của bà dần tập trung vào màu đen trong con mắt ấy nhiều hơn. Cho đến khi, bà ta trở nên chăm chú đến kỳ lạ, chẳng còn chú ý bất kỳ điều gì khác.

Đột nhiên, không gian xung quanh Lý bà tối đen như mực. Dù đã cố mở to mắt và tập trung nhìn vào một điểm, bà ta cũng không thể thấy được gì, đứa bé đang bế trên tay cũng biến mất.

Trong không gian đen kịt, mơ hồ có một tiếng kêu gọi vang lên. Cơ thể Lý bà dần trôi đi, hướng về phía âm thanh ấy. Bà ta cố gắng ổn định tinh thần, tìm cách chống lại thứ sức mạnh vô hình kia. Nhưng vô ích, bà ta đã không còn điều khiển được cơ thể của mình nữa.

Rất lâu, rất lâu sau, Lý bà nhìn thấy một khe hở đang phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Tiến dần về phía đó, khe hở trong mắt bà lão từ từ lớn lên, ánh sáng tràn qua cũng mỗi lúc một nhiều, xua tan đi bóng tối.

Hóa ra, hai mắt của Lý bà vẫn luôn đóng chặt, lúc này mới mở ra, chỉ là bà ta không hề hay biết. Khi đã lấy lại được thị giác, bà lão trông thấy trước mắt là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm.

Cách nơi bà lão đang đứng rất xa, có hàng ngàn tòa tháp cao bằng thủy tinh mọc san sát nhau, ganh đua xuyên qua tầng mây thấp. Dưới chân những tòa tháp là vô số sinh vật kỳ lạ, không chân nhưng lại di chuyển với tốc độ khá nhanh.

Nhìn kỹ thì, bên trong những sinh vật đó chứa con người, nhưng người có thể chui ra chui vào tùy ý chứ không phải bị ăn sống, thật kỳ lạ.

Trong khi còn chưa hiểu đây là nơi nào, Lý bà bỗng cảm thấy không gian khẽ động, sau đó rung chuyển mạnh dần lên.

Dưới mặt đất, những khe nứt đột nhiên xuất hiện, lan tràn như mạng nhện. Trong từng cái rãnh sâu, oan hồn chen chúc bay lên, cuồn cuộn như những cột khói đen ngòm, bị hút vào một vòng xoáy khổng lồ chẳng biết hiện ra từ khi nào ở giữa bầu trời.

Đại địa run rẩy mỗi lúc một dữ dội, khiến những tòa tháp không thể chống cự thêm được nữa, cuối cùng nứt toác rồi lần lượt sụp đổ. Thủy tinh lấm tấm vỡ vụn, lấp lánh tung bay như thần linh đang rải kim tuyến xuống nhân gian.

Từ trong mỗi tòa tháp, vô số bóng người rơi ra ngoài, nhưng chẳng người nào có thể bay, chỉ đành tuyệt vọng gào thét trước khi biến thành bãi thịt vụn, hoặc rơi vào những khe nứt, c·hết mất xác.

Mỗi một sinh mệnh mất đi, một tia linh hồn lại xuất hiện, bị vòng xoáy cách vạn trượng trên cao tham lam nuốt lấy.

Màu sắc t·ử v·ong trên mặt đất ngày càng nồng đậm, linh hồn thôn phệ cứ thế nhiều lên, tốc độ vòng xoáy cũng mỗi lúc một nhanh. Mây đen cuốn tới xung quanh, phần bị hút vào, phần b·ị đ·ánh tan, nhuộm trời cao thành màu xám như tro tàn.

Lý bà muốn nhìn đi nơi khác xem sao, nhưng một lần nữa không thể điều khiển được ánh mắt của mình. Chỉ là, ánh mắt lúc này bỗng hướng về phía một gò đất nhỏ, bên cạnh là tấm bia đá vỡ nát, có lẽ là một nấm mồ.

Tại đó, một tia khói mỏng manh bay lên, hiển nhiên cũng là linh hồn n·gười c·hết. Nhưng kỳ lạ thay, linh hồn kia không lập tức bị hút đi mà chậm rãi tiến về phía bà ta, dần dần biến thành hình dạng của một phụ nhân trung niên, tựa như bức chân dung thủy mặc trôi nổi giữa không trung.

Lý bà muốn lùi lại, nhưng vẫn như cũ không điều khiển được hành động của mình. Trong lúc thất thần, chẳng rõ vì sao đôi mắt bà bất giác trở nên nóng hổi, nhòe đi như có dòng lệ chảy ra.



Phụ nhân nở nụ cười hiền từ, vuốt ve khuôn mặt bà, đôi môi mấp máy như đang nói điều gì. Lý bà không thể nghe thấy, cố nhìn khẩu hình để phán đoán nhưng chẳng tìm ra được một câu có ý nghĩa.

Phụ nhân dường như không quan tâm đến việc bà có hiểu hay không, nói xong thì khẽ xoay người, nhẹ nâng cánh tay lên. Không biết là do trùng hợp hay cái nhấc tay kia ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm nào đó, toàn bộ thế giới đang ầm ầm sụp đổ bỗng nhiên an tĩnh trở lại.

Trong khi tinh thần còn chưa hết rung động, ánh mắt Lý bà lại bị cưỡng chế, chuyển dời tiêu điểm về phía phụ nhân. Lúc này, bóng hình trước mắt bà khẽ lắc lư, hóa thành tia khói linh hồn bay đi.

Chứng kiến cảnh tượng đó, đôi hốc mắt Lý bà càng trở nên nóng hổi, đau nhức. Thân hình vốn không thể điều khiển của bà đột nhiên chuyển động, giống như muốn chạy theo phụ nhân kia.

Lý bà cứ thế chạy, chạy, và chạy, mặc dù không ngừng nghỉ nhưng khoảng cách mỗi lúc một xa. Rồi trời đất bỗng hóa quay cuồng, bà có cảm giác như rơi xuống vực thẳm, không lâu sau thì thân thể trở nên nhẹ nhõm, lại vụt phóng lên cao.

Giữa bầu trời, có vẻ như đã cắn nuốt no nê, vòng xoáy kêu rền vang một tiếng rồi nhanh chóng thu nhỏ. Ngay trước khi nó hoàn toàn biến mất, tốc độ của Lý bà tăng vọt, chui vào bên trong.

Bà quay đầu lại, nhìn qua khe hở đang dần thu hẹp. Thế giới lần nữa trở nên không ổn định, tốc độ sụp đổ còn nhanh so với trước. Một tia sáng chói mắt lóe lên, thế giới bên ngoài nổ tung, hóa thành tro bụi.

Khe hở đã hoàn toàn khép kín, Lý bà lại bị bủa vây trong bóng tối mù mịt, đen đặc và sền sệt như bùn lầy. Âm thanh mơ hồ vang lên, cả cơ thể bà lão bắt đầu trôi đi rất xa, rất xa, cho đến khi nhìn thấy vài tia sáng mong manh.

Ánh sáng lan tràn qua một khe hở dài hẹp, giống như rết rạch trên tờ giấy. Cái khe dần mở rộng ra, ánh sáng tràn vào cũng mỗi lúc một nhiều, cho đến khi soi rọi tất cả mọi thứ xung quanh.

Trước mắt Lý bà bà lại xuất hiện cảnh tượng như ban nãy: những tòa tháp thủy tinh sụp đổ, những khe nứt sâu vạn trượng, vô số oan hồn không ngừng bị thôn phệ, gương mặt của một phụ nhân, thế giới bị phá hủy, và cuối cùng là bóng đêm vô tận.

Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, Lý bà chẳng thể nhớ đã nhìn thấy chúng ở đâu, hay khi nào. Bà ta có cảm giác rằng khung cảnh đó rất quen thuộc, nhưng cũng dường như chỉ mới chứng kiến lần đầu.

Qua vô số vòng lặp tựa như giấc mộng không bao giờ kết thúc, ý thức của Lý bà bắt đầu trở nên mơ hồ. Bà ta dần cho rằng, mình cũng chỉ là một trong những oan hồn của thế giới lạ lẫm này.

Nhưng bà ta không thể nhớ được bản thân mình là ai, hay tại sao lại có mặt ở đây. Trước kia không biết, hiện tại cũng không. Duy chỉ có một nỗi đau giằng xé tim gan là mỗi lúc một rõ ràng. Một nỗi đau của sự mất mát vô hạn.

Khi tia ý thức cuối cùng trong mắt Lý bà đã sắp bị xóa đi, bóng đêm lại kéo đến, trước ngực bà bỗng phát ra một vòng hào quang dịu nhẹ. Trong khoảnh khắc, bà ta đã khôi phục được một chút thần trí của mình.

Phập!

Lý bà cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Những hình ảnh trước mắt bà bắt đầu vặn vẹo, biến hóa, thấp thoáng có một hình ảnh khác chất chồng bên trên.

Vội vàng buông thứ đang ôm trên tay xuống, Lý bà lùi lại thân hình, va nát bức tường phía sau lưng. Khung cảnh đổ nát của thế giới kia trở nên mờ nhạt, vẻ tỉnh táo trong đôi mắt bà lão càng rõ ràng hơn.

Lý bà đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, ngưng trọng nhìn vào giữa căn phòng.