Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 172: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân



Chương 172: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân

“Hả?”

Hanakii giật mình bất giác lùi về sau.

“Thất Thượng Long? Đây không phải chỉ là một bài kiểm tra thôi sao?”

Angell trưng ra một vẻ mặt ngơ ngác như thể cô không hiểu Hanakii đang nói gì.

“Thì nó đúng là một bài kiểm tra mà?”

Hanakii trầm ngâm vài giây trước khi ngước mặt về phía Angell và nhìn cô ấy.

“Vậy nếu tôi thất bại?”

Angell nhẹ nhàng tiến lại gần Hanakii một lần nữa, hương thơm dịu kia lại xông vào mũi Hanakii.

[Cô gái này không biết giữ khoảng cách với người khác giới à?]

“Thì anh sẽ c·hết!”

Mắt Hanakii mở to ra, cậu thể hiện rõ ràng sự ngạc nhiên.

Và sau vài giây cả hai nhìn nhau thì Angell khẽ cúi đầu xuống và lẩm nhẩm.

“Tôi chỉ đùa thôi mà…”

Hanakii chợt cảm thấy có lỗi, thậm chí cậu đã hét với cô ấy. Xoay mặt đi để tránh khỏi tầm mắt của Angell, Hanakii cất tiếng.

“X-Xin lỗi… Tôi không cố ý hét vào mặt cô”

“Mà anh đang làm tôi đau đấy, tay anh”

Hanakii nhận ra là cậu vẫn chưa buông hai tay mình ra khỏi vai cô ấy. Do Angell có vóc dáng nhỏ con nên đối với một người không quá to lớn như Hanakii cũng cao và to hơn cô.

“Thật lòng xin lỗi!”

Hanakii cúi đầu để thể hiện sự chân thành và nghiêm túc. Ngay lúc đó Angell phì cười.

“Tôi chỉ lại đùa thôi! Anh không cần cảm thấy có lỗi thế đâu!”

Cô ấy đang xoay Hanakii như chong chóng, cậu biết điều đó.

Nhưng dường như có gì đó rất lạ ở cô gái này.

[À đúng rồi!]

“Cô đã trở thành Thượng Long với cách tương tự hửm?”

Hai người họ đang đi cùng nhau trong nhiệm vụ, đây là một bìa rừng lớn. Nơi đây là nơi các ma thú yếu thường hay xuất hiện nhưng do sức mạnh của chúng quá thấp nên không thường được chọn để làm các bài kiểm tra khó khăn. Vì sau cùng, không có thí sinh nào chẳng dư sức vượt qua lũ yếu đuối này cả.

Trên đường đi thì hai người họ liên tục trò chuyện.

“Không, tôi được đào tạo để trở thành một Thượng Long”

Một câu hỏi hiện ra trong đầu của Hanakii.

“Vậy cô đã ở vị trí Tứ Thượng Long được bao lâu rồi?”

Angell quay sang nhìn Hanakii, trên tay cô đang cầm 1 thanh bánh ngọt. Mặc dù Hanakii tự hỏi cô ấy lấy đâu ra nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua.

“Chắc là… hơn 3000 năm… có lẽ thế?”

“3-3000 năm?”

Vậy là cô đã rất lớn tuổi rồi. Thậm chí số năm cô ở chức Thượng Long còn nhiều hơn cả số tuổi của Hanakii. Gần như gấp đôi.

Nhưng tại sao ngoại hình của cô ấy lại trẻ đến thế.

Mặc dù Hanakii phần nào đó đoán rằng Angell gần bằng hoặc thậm chí là lớn tuổi hơn cả mẹ của cậu, nhưng do ngoại hình của cô ấy trông còn trẻ hơn cả đàn chị của cậu ở tiên tử đoàn.

“Anh có vấn đề gì sao?”

Angell lần nữa ghé sát vào mặt của Hanakii.

[Thật luôn đó, cô nên giữ khoảng cách đi chứ]

“T-Thật ra chị lớn hơn tôi rất nhiều đấy, nên…”

“À, chuyện đó tôi biết!”

Hanakii tỏ vẻ ngạc nhiên rõ lên trên khuôn mặt cậu.

“V-Vậy tại sao còn gọi tôi là anh?”

“Vì tôi thích! Thế thôi!”

Angell cười tươi với khuôn mặt rạng rỡ.

“À mà anh cũng đừng có gọi tôi là chị đấy nhé, tôi còn trẻ lắm!”

Hanakii cũng vô thức mỉm cười đáp lại.

“Vâng…”

Họ đã đến nơi, vòng đầu tiên của nhiệm vụ. Bìa rừng - yêu cầu: sống sót sau 7 ngày.

“Nó chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

Hanakii vừa nói vừa rút các v·ũ k·hí từ kháng ma pháp từ trong túi ra bày xuống đất. Cậu muốn dựng một cái trại.

“Ể?!?!?!?”

Angell bất giác lùi người về sau, cô thốt ra một âm thanh lạ.

“Sao thế?”

“K-Không gì…”

Angell đỏ mặt và ấp úng, dường như cô có vấn đề gì đó khó nói.

“Ơ nhưng… Cô sẽ ở đâu?”

“Đương nhiên là ở chung với anh rồi!”

Từ lúc nào mà Angell đã hết đỏ mặt và ấp úng, cô ấy lại còn đang khom người xuống gần với Hanakii đang ngồi chỗm để chuẩn bị cho lều trại.



Với chiếc áo mỏng tanh và xẻ ngực hình chữ V khiêu gợi, tư thế khom người đó làm cho phần ngực trắng trẻo hồng hào của Angell hiện lên ngay mắt của Hanakii, gần hơn bao giờ hết.

[C·hết tiệt, cô ấy còn thơm nữa chứ]

“V-Vậy tôi sẽ dựng cho cô một cái”

Angell ngước người lên. Cô vẫn dáng ánh mắt long lanh trong trẻo vào Hanakii.

“Không cần phiền phức như thế, tôi sẽ ở chung với anh!”

“Vậy có ổn không? Ý tôi là… một nam một nữ…”

Ánh mắt của Angell đã nhìn sang hướng khác, nhưng Hanakii lại có chút cảm giác hụt hẫng.

“Nếu anh ghét tôi đến thế thì thôi vậy…”

“K-Không! Được rồi.”

“Cảm ơn nhé, Hanakii!”

Angell nở một nụ cười tươi. Gương mặt cô ấy lần nữa hướng về Hanakii.

Mặt trời đã lặn và màn đêm đã phủ đầy, Hanakii ngồi thẫn thờ trước ngọn lửa trại đang cháy li ti.

Nhìn sang hướng phải của cậu là cái lều nhỏ mà Hanakii đã dựng lên cách đây không lâu.

Angell đang nằm trong đó, Hanakii nhanh chóng quay mặt trở lại ngọn lửa để thêm củi và đôi mắt thơ ngây non nớt đã hoàn toàn biến mất. Vẻ bề ngoài của cậu trai trẻ chưa trải sự đời như thể bị bỏ qua và cậu biểu hiện lên một gương mặt lạnh tanh bình thản tột độ.

Hiện tại có lẽ không cần phải diễn nữa, nhưng Hanakii cũng sẽ không lập tức bộc lộ con người thật của mình ra. Angell nhiều khả năng vẫn đang quan sát cậu.

Hanakii lấy ra một xấp tài liệu từ chiếc túi cũng được chế tác từ kháng ma thạch.

Đây không phải là một xấp bài tập hay giấy tờ tùy thân gì cả, chúng là một loạt những thông tin về các Thượng Long mà Tomori đã nhét vội vào túi cậu trước đó. Hanakii thầm cảm ơn bản thân vì đã không vứt bỏ chúng.

“Xem nào xem nào.”

Thượng Long Đoàn là một tập hợp các cá thể mạnh mẽ đến từ nhiều nơi trên lục địa. Họ phục vụ cho người dân nhưng lại chịu sự điều khiển trực tiếp từ thế lực đứng đầu là Đại yêu tộc.

Trong quá khứ từng có tất cả bảy Thượng Long nhưng cựu Thất Thượng Long Je đã phạm tội phản tộc và lãnh án tử hình. Về sau thì vị trí này luôn được để trống.

Các Thượng Long được đồn thổi là đều sở hữu sức mạnh vượt xa bất cứ chiến binh hay thành viên nào thuộc Tiên tử đoàn. Và sức mạnh của họ dường như có liên quan đến vị trí mà họ đảm nhận trong Thượng Long Đoàn.

Hanakii với tay lấy cốc trà nóng trong khi mắt cậu vẫn còn dán chặt vào những dòng chữ.

Người đứng đầu Thượng Long là ngài Genju, biệt danh Hắc Kiếm Sư. Người ta cho rằng ngài ấy mang trong mình sức mạnh huỷ diệt và khả năng dọn dẹp chiến trường bậc nhất. Đồng thời ngài ấy cũng rất gần gũi và là biểu tượng cho sức mạnh và hoà bình.

Nhất Thượng Long - Genju.

Hanakii tặc lưỡi, dường như cậu đang có gì đó khó chịu.

Và người thứ hai là một kẻ bí ẩn, người ta cho rằng ông ấy chính là Thượng Long đầu tiên. Nhưng lý do vì sao ông ấy lại đứng thứ hai trong suốt thời gian qua vẫn là một ẩn số. Trong giấy tờ chỉ ghi mỗi tên và vài dòng chú thích về ông.

Doking - Nhị Thượng Long.

“Sinh tử chính là ranh giới duy nhất các ngươi không nên phá vỡ!”

Hanakii cau mày sau khi đọc câu trích dẫn kia lên, cậu không thể hiểu.

Lướt nhanh qua trang tiếp theo. Hanakii chợt đứng hình trong vài giây.

“Tam Thượng Long.”

Chỉ có thế, Hanakii chẳng tạo nên biểu cảm gì ở gương mặt của cậu.

“Chẳng có thông tin gì… Thế là sao?”

Coi nó như là một lỗi và nhanh chóng bỏ qua là cách duy nhất Hanakii có thể làm lúc này, cậu nhanh chóng sang trang tiếp theo.

Tứ Thượng Long - Angell.

À cô nàng này thì đang nằm ngay trong cái lều kia, cách Hanakii chỉ vài ba bước chân.

“Một công chúa xinh đẹp và mạnh mẽ, cô ấy đại diện cho sắc đẹp và đỉnh cao ma thuật của lục địa.”

Hanakii khẽ mỉm cười với chính mình. Dòng miêu tả ngắn gọn này gần như diễn tả hoàn toàn chính xác con người ấy.

Dù chỉ mới gặp nhau vài tiếng trước nhưng cô ấy tạo cho cậu một ấn tượng khó quên, cô gái xinh xắn, tăng động và tràn đầy sức sống. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi cô ấy được coi là báu vật của Đại yêu tộc. Mặc dù cô có lai dòng máu Elf, đôi tai của Angell là bằng chứng cụ thể nhất cho điều đó.

Cô ấy còn thậm chí không thèm che đi đôi tai của mình. Không phải những ai là con lai đều muốn che giấu điều đó sao? - Hanakii thầm nghĩ.

Nhưng Angell có vẻ hơi vô tư quá thì phải, dù cho Hanakii biết rõ cô ấy mạnh ra sao nhưng thực lòng mà nói thì bản thân Hanakii là kẻ khắc chế cứng của các pháp sư thuần. Và Angell chắc chắn phải biết điều đó, thế mà cô vẫn vô tư ngủ không phòng bị ở khoảng cách gần cậu như thế này.

“Một cô gái hồn nhiên đến mức báo động…”

Hanakii thở dài một hơi.

Trang tiếp theo hiện ra trước mắt cậu.

Ngũ Thượng Long - King.

Một chiến binh huyền thoại và là cựu vô địch của đấu trường suốt một thời gian dài. Ông ấy từng đại diện cho tầng lớp thấp kém nhưng mang tiềm năng to lớn. Hiện tại thì người ta cho rằng King đã lui về và được chọn là Thượng Long để an nghỉ tuổi già.

Và một cái tên hiện ra làm Hanakii khẽ nhăn mặt.

Lục Thượng Long - Raitengu.

Là Thượng Long từng một thời nắm quyền lực cao nhất, Raitengu luôn là cái tên được người đời nhắc lên trong suốt các buổi lễ và các tấm huy chương danh giá. Nhưng đối với Tiên Tử Đoàn thì ông ta là một người thường hay đi ngược lại với quy tắc mà họ đưa ra. Đồng thời ông ấy cũng rất thường xuyên là kẻ đứng sau nhiều vụ việc tai tiếng liên quan đến các thí nghiệm, và tất nhiên điều đó chỉ là những thông tin tuyệt mật nằm trong hồ sơ của Tiên Tử Đoàn.

Và vị trí đang để trống là Thất Thượng Long.

Vị thất Thượng Long đời trước đã lãnh án tử trước cả khi Hanakii được sinh ra.

Khẽ thở dài và đóng tập tài liệu lại.

Lần này dường như Hội đồng đang ráo riết tìm mầm mống tốt để bồi dưỡng trở thành Thất Thượng Long, nhưng giới hạn người mà họ có thể kiểm soát. Hanakii tuy biết Angell rất thích đùa giỡn nhưng cô cũng sẽ

không tự nhiên đùa bằng cách nói như vậy.

Hanakii thơ thẩn nhìn về bầu trời đầy sao.

“Ngày mai mình còn phải cố gắng để trụ lại, nên chắc giờ thì đi ngủ thôi nhỉ.”

Hanakii nói vội và cậu ngả lưng vào gốc cây lớn gần đó, việc ngủ chung một căn lều với Angell quá đỗi xinh đẹp là việc nằm ngoài khả năng chịu đựng của Hanakii, ít ra thì hiện tại bản thân Hanakii vẫn chưa muốn dính đến những tai tiếng không cần thiết. Và chắc chắn hiện tại đang có rất nhiều người quan sát các thí sinh. Khẽ nở một nụ cười khổ và th·iếp đi.



Đó là một buổi sáng đẹp trời.

Hanakii mở nhẹ mắt ra và chớp nhanh vài lần trước khi quan sát thật kỹ xung quanh.

“Đây là…”

Trên người cậu là một cái chăn ấm, có vẻ như cô công chúa kia đã đắp nó cho cậu vào đêm hôm qua.

“Ngủ ngoài trời như thế dễ bị cảm lạnh lắm đấy, anh chàng yếu ớt à!”

Angell đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây to phía trên tầm mắt của Hanakii.

Khác với hôm qua, ngày hôm nay cô ấy đang mặc một bộ váy dài tới gối mang màu vàng nhạt và chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng thanh lịch cùng chiếc cà vạt màu đen đậm. Sự phối đồ này làm cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh thanh lịch cả.

Và rõ ràng nhất là mái tóc màu trắng kiều diễm kia đã được buộc gọn về phía sau tạo thành một kiểu tóc đuôi ngựa đáng yêu. Cô cột tóc mình bằng một chiếc nơ lớn màu tím đậm.

Cô ấy đang đung đưa chân mình trên cây như thể đang có gì đó khiến cô nàng phấn khích.

Nhưng tại sao cô ấy lại mang giày cao gót? Chẳng phải di chuyển trong rừng thì nên là một đôi bốt cao cổ chứ nhỉ? - Hanakii đặt ra vài câu hỏi trong đầu khi nhìn thấy Angell đang mang một đôi giày cao gót màu

vàng nhạt và có khá nhiều hoa văn dễ thương trên đó.

“C-Cảm ơn cô, vì cái chăn.”

Angell không đáp lại Hanakii mà chỉ mỉm cười với cậu.

“Hôm nay anh cần phải dọn dẹp sạch sẽ khu vực này đấy Hanakii!”

Hanakii quay người về phía Angell trong khi đang thu dọn lều trại.

“Tôi tưởng chỉ cần sinh tồn là được rồi chứ?”

“Đương nhiên!”

Angell đã quay lưng với cậu nên Hanakii không thể biết được biểu cảm của cô ấy.

“Nhưng nếu những long sinh khác gặp anh thì anh buộc phải làm thế thôi!”

Hanakii đã thu dọn xong xuôi, cậu im lặng không đáp trả câu nói của Angell và nhanh chóng bước đi, để lại cô ấy ở phía sau. Dù gì thì cậu tin rằng cô cũng sẽ bắt kịp mình nhanh thôi.

“Cô ấy nói vậy là sao?”

Cậu bước nhanh và thu mình vào một tán cây nhỏ. Trước mắt đang có 1 sinh vật với kích cỡ trung bình đang nhai ngấu nghiến một thứ gì đó.

[Một con nhện con thuộc loài K’den]

Với ngoại hình giống những con nhện độc, nhưng chúng to lớn hơn hẳn với chiều cao gần một mét và bề ngang hơn hai mét. Trừ việc chúng là loại ma thú yếu ra thì ngoại hình của chúng chẳng khác một con nhện thường là bao.

Hanakii nheo mắt lại, cậu có thể dễ dàng hạ gục từ một đến hai con. Nhưng hiện tại chỉ có một con duy nhất đang ăn thứ gì đó. Điều đó làm Hanakii bất an.

Bỗng từ phía sau, trong bụi rậm gần đó một cái chân nhện phóng ra, hướng về phía Hanakii.

Cậu bật người né tránh và lộn vài vòng trên mặt đất.

Hanakii nhìn về phía cái túi dụng cụ của mình, do việc phản xạ và né đòn đã khiến cậu phải bỏ nó lại đó. Hiện giờ trong tay Hanakii không có món v·ũ k·hí nào cả.

“Khốn thật… Tay không thì mình không tự tin cân nổi hai con này…”

Hanakii suy nghĩ trong vài giây, nhưng cậu nhanh chóng né người sang một hướng khác bởi vì con nhện kia đã xong bữa và bắn tơ về phía cậu.

[Tơ độc]

Nếu trúng đòn thì Hanakii sẽ bị t·ê l·iệt trong vài giây, và đó không phải là tin vui.

Cậu cần phải lấy được v·ũ k·hí trước khi buộc mình dùng đến thứ mà bản thân cậu luôn chôn giấu.

Hanakii đưa mắt nhìn lên trên, Angell đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây quan sát cậu. Tay cô ấy còn cầm một que bánh ngọt giống với hôm qua.

[Nhìn ngon thật]

Chẳng biết Hanakii đang nói về cái gì. Nhưng cậu đã di chuyển cơ thể và chạy khỏi hai con nhện kia.

Hanakii lấy đà và trượt dài trên mặt đất tạo ra một vết kéo sâu vào đất. Lướt đến chỗ cái túi và thò tay vào trong để lấy ra v·ũ k·hí của mình.

Hanakii lôi ra một cây súng ngắn từ túi và nhanh chóng nạp đạn, hướng nòng về con nhện đang gần cậu hơn.

Bằng!!!

Một phát đạn xuyên tâm, con nhện b·ị b·ắn trúng đã ngã quỵ.

Hanakii lùi về sau giữ khoảng cách với con còn lại và tiếp tục nạp đạn.

Bằng!!!

Phát thứ hai cũng hoàn toàn trúng đích. Con nhện thứ hai b·ị b·ắn văng xác về sau.

Hanakii khẽ thở dài. Cậu nhìn về Angell, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cái xác của con nhện cậu vừa bắn.

“Mình nên ăn sáng, nhưng thịt nhện thì hơi…”

Hanakii từng là một chiến binh trong đấu trường, những trận chiến sinh tử đối với cậu không còn là điều gì đó quá xa lạ.

Mãi cho đến gần đây thì dường như bản thân Hanakii đã quên dần chuyện đó.

Cậu nhìn vào khẩu súng trong tay mình, mỉm cười.

“Mình nên cảm ơn khóa kiểm tra này.”

“Anh không định ăn chúng sao?”

Angell hỏi, nhưng Hanakii đã lờ đi.

“Không! Tôi không nghĩ thế!”

Angell có vẻ ngạc nhiên.

“Thịt chúng khá ngon và nhiều dinh dưỡng hơn anh nghĩ đấy, có điều cách chế biến hơi kinh khủng thôi.”

“Cô từng ăn chúng à?”

Hanakii đưa ra câu hỏi trong khi cậu đang vặt một cái chân từ xác con nhện.

“Lúc trước thôi, tôi từng ở Mikar một thời gian mà!”

Hanakii ngước nhìn Angell, cậu bất ngờ bởi từ Mikar cô vừa thốt ra.

Mikar là tên của nơi trung tâm khu rừng rộng lớn này. Có rất nhiều lời đồn đại về nó và đa số là những lời kinh khủng. Chưa từng có kẻ nào vào đó mà sống sót trở ra, tuy nhiên thì đó chỉ là tin đồn. Một vài Thượng



Long từng làm nhiệm vụ ở đó và Tiên Tử Đoàn cũng thế. Tuy rằng chỉ những ai thực sự mạnh thì mới có thể vào trong. Vì đó là một nơi đầy rẫy những ma thú hùng mạnh.

Hanakii từng nghe chị gái Hanna của mình kể vài việc về nơi đó, nhưng Hanakii chẳng thể nhớ nổi chúng. Thật kỳ lạ.

“Nơi đó…”

“Nguy hiểm và đau đớn.”

Hanakii hiểu từ “nguy hiểm” mà Angell nói, nhưng mắt cậu tròn xoe khi nghe hai từ “đau đớn”.

Đó là lời nguyền hửm? Hay thứ gì đó khiến những người từng vào đó cảm nhận được?

Hanakii vẫn tiếp tục vặt thêm hai cái chân nhện nữa trước khi đặt chúng lên ngọn lửa.

“Vậy… cô đã ở đó và sau khi được giải thoát thì trở thành một Thượng Long hửm?”

Hanakii bỏ thêm củi vào đống lửa, cậu chỉ chăm chăm nhìn vào bốn cái chân nhện.

“Giải thoát à… phải rồi nhỉ”

“Huh?”

“Chắc là… anh ấy cũng nghĩ như thế nhỉ?”

Angell nhìn thẳng vào mắt Hanakii, cô đang ngồi khá gần cậu.

Hanakii cũng theo phản xạ mà nhìn lại vào mắt cô ấy.

[Một ánh mắt buồn...tại sao?]

“Anh ấy? Người thân của cô hửm?”

Angell lắc đầu.

“Không hẳn, phải nói sao nhỉ?”

“Nếu khó nói quá thì cô không cần phải nói!”

Hanakii xoay những chiếc chân nhện để chúng không bị cháy.

“Đó là người mà tôi từng yêu…”

Hanakii có chút cảm giác đắng ở lưỡi, cậu bất giác quay mặt né tránh Angell.

“T-Từng?” - Hanakii thắc mắc.

“Nhưng đó là chuyện rất lâu về trước rồi, thậm chí hiện tại tôi cũng không nhớ được anh ấy trông như thế nào và cả tên của anh ấy nữa… mọi thứ đều mơ hồ…”

“Nhưng cô vẫn còn cảm giác về nó mà, đúng chứ?”

Angell đan xen các ngón tay vào nhau.

“Nó?”

“Tình cảm của cô ấy, vẫn tràn đầy như ngày đó mà nhỉ?”

Hanakii ngước nhìn về phía tán cây đang dao động bởi gió trời kia.

“Có thể… tôi cũng không chắc nữa…”

“V-Vậy sao”

Bởi chất giọng của cô ấy đã khác hay cách Angell dồn cảm xúc khiến cho Hanakii cảm giác những từ ngữ kia tràn đầy bi thương và đau khổ. Nhưng cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân và bỏ qua nó.

Đây có lẽ là một chủ đề khá n·hạy c·ảm, nó khiến cho một Angell vui tươi bỗng trầm lắng đến lạ thường.

Hanakii quyết định kết thúc và xoay chuyển chủ đề, cậu nhìn về phía đống thức ăn mà mình vừa làm lúc nãy.

Những chiếc chân nhện đã được nướng chín, nhưng do không có gia vị để nêm nếm nên Hanakii có chút thiếu tự tin.

Một mùi hương hấp dẫn, trông chúng tương tự như những chiếc chân của loài cua hoàng đế vậy. Phần thịt trắng bóc cùng lớp vỏ ngoài màu đen giòn. Phần lông ngoài của nó cũng đã được đốt bởi lửa.

Giờ nhìn trông dễ ăn hơn rồi đấy.

Hanakii lấy một cái chân, chúng to bằng cả cánh tay của cậu.

Nhẹ nhàng cậu đặt nó xuống vào bên cạnh Angell.

“Vì cô từng ăn chúng, nên giờ chắc không sao nhỉ?”

“Không sao, tôi ổn.”

Hanakii cắn nhanh một miếng thịt trắng đang b·ốc k·hói. Trong lúc tay kia thì cậu lại mở một thiết bị phát sóng giống như radar, nó có tác dụng phát hiện kẻ địch.

Trông nó giống như một chiếc máy tính bảng như thật ra nó gần như trong suốt và chỉ hiển thị vài phần đồ thị đại diện cho các cá thể trong khu vực.

Trông nó cũ kỹ như đã được dùng rất lâu về trước, nhưng Hanakii có vẻ không để tâm lắm.

“Hừm… xem nào”

Xung quanh chẳng có mục tiêu nào, Hanakii yên tâm và tiếp tục cắn vào phần thịt kia.

Nhưng mặt cậu nhanh chóng nhăn lại.

“Oẹ…”

Hanakii nôn phần thịt cậu vừa ăn ra khỏi miệng.

“Gì thế này?”

Angell đang ngồi im quan sát cậu, khẽ mỉm cười.

“Tôi đã nói là cách chế biến sẽ hơi kinh khủng rồi cơ mà! Thịt chúng có độc đấy!”

“Hả?”

Hanakii đưa tay định vứt đi cái chân nhện nướng cậu vẫn đang cầm trên tay, nhưng có một cơn choáng đột nhiên ập tới làm cậu ngã nhào.

“Ngủ ngon nhé anh bạn!”

Những hình ảnh cuối cùng mà Hanakii nhìn thấy là một Angell đang nở nụ cười xinh đẹp và cúi xuống nhìn vào cậu.

Suy nghĩ của Hanakii bị ngắt quãng, thứ duy nhất miệng cậu có thể thốt lên chỉ là...

“C-Cô… chưa… cài khuy áo kìa…”

Hanakii đã b·ất t·ỉnh.