Hanakii bật cười trên con đường gồ ghề của một dốc đá.
Đây là một khu vực khác tuy rằng cũng nằm trong phạm vi bài kiểm tra nhưng nó còn cách khá xa khu trung tâm-nơi Hanakii được nhắc là đích đến của bài kiểm tra.
Mục tiêu hàng đầu của cậu là sinh tồn, mặc dù thế thì Angell cũng đã cho Hanakii biết được rằng những long sinh khác sẽ có đề bài kiểm tra khác nhau, và tất cả đều có những luật được áp dụng riêng cho bài kiểm tra này khác nhau.
Angell chỉ nói qua loa về vấn đề này sau đó nhanh chóng bỏ qua chúng, mặc dù Hanakii cũng thắc mắc là tại sao cậu lại chẳng được thông báo gì về luật của mình.
Chắc là một bài kiểm tra ẩn khác. Hanakii thầm nghĩ.
Nụ cười của cậu vẫn còn đó, khá là khó để mất đi sự vui vẻ này.
Cũng nhờ vào Angell đã hiểu lầm cậu một vố ra trò.
Gương mặt của cô ấy khi nói về đặc tính của riêng nam Tiên tộc là sẽ bị chuyển giới mỗi lần họ lên cơn sốt là rất mang nặng tính giải trí.
Cậu vẫn nhớ khi nhờ vả cô giúp tẩy nguyên Âm ra khỏi cơ thể mình thì có thể trở thành nam giới trở lại do đặc tính của công pháp thì biểu cảm của Angell đã khó coi thế nào.
Hanakii lần nữa bật cười.
“Này! Này! Anh bất lịch sự thật đó!”
Angell bĩu môi, cô đang có cảm giác cực kỳ xấu hổ do đã nhầm lẫn và nhận một kết cục chẳng đẹp mặt tí nào.
“K-Không! Không! Chỉ là… Ahahahah”
“Này!!!”
Angell dường như đang cáu gắt, cô thật sự đang càng ngày càng đỏ mặt hơn.
Nếu ai đó nhắc Angell đang bị l·ộ n·ội y· nơi công cộng cũng chẳng thể khiến cô xấu hổ và khó xử như bây giờ.
Thật lòng nếu Hanakii là một người khác chắc chắn Angell đã không ngần ngại dùng toàn bộ ma pháp huỷ diệt mà cô biết để diệt khẩu.
Hanakii bước nhanh về phía trước, hiện tại đã quá trưa và thật tình là hai người cần phải nghĩ về việc sẽ qua đêm ở đâu. Và chẳng ai muốn phải qua đêm ở giữa sườn đá như thế này cả, có chăng Angell sẽ chịu được.
Thật là một cô gái dễ nuôi. Hanakii tự nghiền ngẫm với chính mình.
Cậu dừng lại ở một rìa của cái hang khá lớn nằm giữa con dốc đá.
“Hmm~”
Hanakii tin rằng Angell biết cậu đang suy nghĩ gì, vì thế nên cậu sẽ không cố hỏi cô ấy đang nghĩ gì.
“Ổn đấy chứ, anh may mắn đấy!”
“Tôi không coi việc phải ngủ ở sườn đá là may mắn đâu”
Hanakii đáp trả và nhanh chóng bước đi, cậu bỏ qua câu trả lời của Angell phía sau.
Lửa trại và lều đã được Hanakii sắp xếp một cách nhanh chóng, nhưng khác với lần trước, lần này cậu đã chuẩn bị đủ cho cả hai.
“Hửm? Đó là gì đấy?”
Angell nghiêng người tiếp cận Hanakii và hỏi về thứ gì đó cậu đang cầm trên tay.
Là một tấm gương nhỏ có chạm khắc tinh xảo những hoa văn bắt mắt, tuy nhiên trông nó không có vẻ gì đắt giá.
“Đây là một… món quà”
“Quà ư? Chắc từ một người cậu rất quý trọng nhỉ?”
“Cũng không hẳn… Chỉ là…”
Hanakii cúi đầu xuống một chút, tâm trạng cậu đang khá mệt mỏi.
“Mà thôi bỏ qua đi, nếu khó nói thì tôi không hỏi nữa đâu!”
Angell chống nạnh và nhẹ nhàng cười với Hanakii.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, không phải là vì cậu không muốn kể với Angell, mà vì cậu không muốn kể với bản thân những điều của quá khứ một lần nào nữa.
“Nhưng mà mái tóc của cậu đúng là rất đẹp đó nha, nó khiến tôi nhớ về một cô gái tôi từng đứng chung chiến tuyến trong một khoảng thời gian ngắn”
“Hử?”
Hanakii ngước đầu dậy, Angell vẫn đang nhìn chằm chằm vào tóc cậu.
“Người quen của cô hửm?”
“Đúng vậy, một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ, tôi khá thích cô ấy. Và cô ấy trông rất giống cậu!”
Angell phủi váy và nhanh chóng ngồi xuống đối diện Hanakii, cả hai đang nhìn nhau thông qua ngọn lửa trại cháy li ti.
Hanakii có chút bối rối khi Angell thay đổi cách xưng hô với cậu, dù rằng trước đó cô đã nói thích gọi cậu là “anh”. Nhưng cũng chả sao cả, Angell luôn là người như thế mà.
Hanakii phì cười.
“Nhưng mà cô ấy đã mất được một thời gian khá dài rồi, tôi cũng đã dần quên đi sự tồn tại đó mất rồi”
“Vậy sao?”
Hanakii có cảm giác quen thuộc mỗi khi Angell nhắc về người quen cũ kia.
“Thế… cô còn nhớ tên cô ấy chứ?”
“Để xem… tôi sẽ cố…”
Angell dùng hai ngón tay chỉ vào thái dương của mình như thể đang cố mần mò vào sâu trong trí não của bản thân để khơi gợi lại các ký ức xưa.
Hanakii chợt nhớ về người mẹ quá cố của mình.
Cậu không có ký ức về mẹ, và thậm chí Hanna cũng chẳng hề kể nhiều về mẹ cho Hanakii.
Nhưng dường như có gì đó luôn liên kết giữa cậu và mẹ, dù cho cả hai chưa từng gặp mặt kể từ sau khi Hanakii ra đời.
Bản thân cậu biết lý do tại sao mẹ mình lại mất, nhưng cậu sẽ luôn ủng hộ bà.
Tất cả những gì Hanakii có về mẹ chỉ là một bức ảnh cũ và cái tên của bà.
Một cái tên khiến cậu mơ tưởng về những ngọn đồi tuyết trắng, đẹp đẽ và hùng vĩ.
Cái tên mà Hanakii không bao giờ được phép quên.
[Yukii]
“Yukii!”
Hanakii mở to mắt mình ra nhìn vào Angell, cô ấy vừa nói đúng cái tên đang hiện ra trong đầu cậu.
“Cô? Nói gì?”
Angell tỏ rõ vẻ khó hiểu trên khuôn mặt xinh xắn kia.
“Là Yukii, tên của cô ấy, hoặc vài người khác gọi cổ là Diệu Thiên Tuyết. Cổ là người quen cũ của tôi”
“Thật?”
Hanakii đưa ra một lời hoài nghi, cậu cho rằng có khả năng là sự trùng hợp.
“Chắc là ở Tiên Tử Đoàn cũng có vài người quen cô ấy đấy, Yukii từng là Đội trưởng đội ba mà”
Angell nói đoạn.
Cô đưa que bánh ngọt vào miệng mình và cắn một phần nhỏ.
Mặc dù trong một góc nào đó trong đầu của Hanakii đang thắc mắc cô ấy lấy bánh ngọt ở đâu ra nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua.
“Vậy sao!”
Hanakii thở dài, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp.
Mẹ cậu cũng từng ở vị trí đó, và nếu Angell từng quen biết mẹ của Hanakii từ trước thì có lẽ cô ấy có thể sẽ biết gì đó về c·ái c·hết của mẹ cậu. Hanakii không ngốc đến mức tin rằng bà ấy c·hết bởi bệnh tật và cậu phải được đặc cách từ bé mà không có gì ẩn khuất.
“Nhưng mà này…”
Angell có chút ấp úng trong lời nói khiến Hanakii chần chừ trong việc đặt câu hỏi cho cô.
“Cô ấy… đã phản tộc.”
Angell nói với gương mặt tỉnh bơ, và cô ấy lần nữa cắn thêm một miếng bánh nhỏ.
Miệng Hanakii khẽ mở ra, cậu đang run rẩy cơ thể mình.
Vì Hanakii chưa từng thực sự ở bên mẹ mình một ngày nào, nên trong mắt Hanakii bà ấy luôn là người tuyệt vời nhất. Vì thế, mọi sự xúc phạm hay đổ tội nào nhắm vào bà ấy cũng sẽ khiến Hanakii không thể nào tha thứ.
Cho dù là một Thượng Long!
Hanakii hạ trọng tâm của mình xuống, cậu đưa tay phải sang hông của mình và làm tư thế rút kiếm.
Angell đang ngồi đối diện cậu, cô ấy rõ ràng nhận thấy hành động của Hanakii nhưng vẫn không làm gì.
“Cô mau… rút lại lời nói!”
Hanakii nghiến răng, cậu đang nổi giận.
“Lời nói mà cô đã phỉ báng mẹ tôi. Rút lại nó mau!”
Hanakii nói mà không hét lên, cậu nhấn mạnh từ “mẹ” như một cách khẳng định.
Angell vẫn đang ung dung ngồi ăn, cô còn chẳng hề bận tâm đến một người đang đối diện mình với tư thế chiến đấu và khoảng cách gần như thế này.
Angell là một Pháp Sư ở đẳng cấp cực cao, Hanakii biết rõ điều này. Nhưng bản thân Hanakii là một thiên tài kiếm thuật, cậu có sự thích ứng hoàn hảo đến ngạc nhiên với các loại v·ũ k·hí chế tác từ kháng ma thạch.
Kỹ năng chiến đấu của Hanakii cũng thuộc vào những top đầu của đấu trường, tuy nhiên trong thâm tâm của mình, Hanakii chỉ coi đám người kia là một lũ kém cỏi.
Nếu đối thủ của cậu là một Pháp Sư tầm trung thì công việc của Hanakii cực kỳ đơn giản, đè bẹp đối thủ bằng kỹ năng và trong trường hợp kỹ năng là chưa đủ thì vẫn còn đó các v·ũ k·hí kháng ma thạch của cậu.
Hanakii chưa bao giờ là một chiến binh hùng mạnh cả, cậu là một kiếm sĩ với kỹ năng đỉnh cao. Nhưng hạn chế về mặt thể lực của Hanakii chính là ranh giới của cậu, Hanakii sẽ không thể đánh ngang hàng với ai đó dưới cơ cậu nhưng lại có sức mạnh và thể lực vượt trội hơn. Kiếm thuật và kỹ năng sẽ không đủ sức lấp đầy khoảng cách về sức mạnh và kinh nghiệm.
Nhưng nếu đối thủ của cậu không có thể lực hay sức mạnh vượt trội thì sao?
Câu trả lời đơn giản là Hanakii sẽ có lợi thế khủng kh·iếp cho đến trước khi cậu cạn kiệt sức lực.
Đối diện với Hanakii ở trường hợp này là một Thượng Long, rõ ràng Angell cách biệt với Hanakii về mặt sức mạnh là rất lớn. Nhưng một Pháp sư không có dàn chắn sẽ hoàn toàn thua thiệt trước một kiếm sĩ có tốc độ t·ấn c·ông và độ chính xác cao như Hanakii.
Dòng suy nghĩ của Hanakii bị cắt đứt khi cậu nghe có gì đó vỡ vụn.
Và ngay lập tức Angell bật dậy, cô đang lục lọi thứ gì đó ở trong túi váy của mình.
Hanakii vẫn đang giữ nguyên tư thế t·ấn c·ông, tuy nhiên cậu sẽ không lao lên cho đến khi cậu cảm giác nó vẫn ổn.
“Tệ thật…”
Angell lấy tay xoa trán của mình khi nhìn vào vật gì đó trong tay cô.
Sau đó cô xoay sang Hanakii và nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tư thế đó… Cậu định t·ấn c·ông tôi à?”
“Chỉ khi cô không rút lại lời cáo buộc vừa rồi!”
Angell nhăn mặt, cô đang có cảm giác khó xử.
“Tôi không cáo buộc. Đó là những gì mọi người biết về chuyện gì đã xảy ra”
Hanakii có chút dao động, nhưng tư thế của cậu vẫn vững vàng.
“Cô cho rằng đó là sự thật?”
“Không biết, tôi chẳng được biết gì cả. Khi tôi nhận được thông cáo thì mọi chuyện đã kết thúc từ lâu.”
Angell có vẻ mệt mỏi khi nói điều đó.
Hanakii có chút thả lỏng, cậu đang dần bình tĩnh.
“Đó không phải là lỗi của cô, tôi xin lỗi”
Angell ra vẻ chẳng quan tâm. Nhưng đang cô xoay mặt mình về một hướng khác.
“Cậu không cần thiết… phải xin lỗi…”
Hanakii có cảm giác tội lỗi, cậu đã có ý định t·ấn c·ông cô ấy chỉ vì cô ấy nói ra điều cậu không thích.
“Thật lòng… tôi rất xin lỗi”
Hanakii cúi đầu mình xuống, mặc dù Angell đang quay mặt đi hướng khác, cậu cho rằng mình vẫn phải làm điều này.
“Thôi không quan trọng đâu, có điều này cậu sẽ muốn biết hơn đấy”
Hanakii tỏ vẻ hấp tấp và ngồi xuống để nghe Angell giãi bày về thứ gì đó.
Angell xòe tay của cô ra và Hanakii nhận thấy một chiếc ống thuỷ tinh đã vỡ vụn, đây chắc là lý do cho âm thanh tiếng vỡ cậu vừa nghe khi nãy.
“Đây là thước đo”
“Thước đo? Đo cái gì mới được?”
“Sát khí.”
Angell nói nhỏ, cô đã ngồi xuống gần với Hanakii hơn để dễ dàng trò chuyện.
Hanakii được Angell nói rõ về nguyên tắc của bài kiểm tra ở trước đó, nhưng sau một thời gian ngắn. Cô ấy lại cho cậu biết thêm vài bí mật đủ khiến Hanakii há hốc mồm.
Có tất cả 982 863 thí sinh tham gia vào bài kiểm tra lần này, và mỗi người sẽ có một đề bài riêng.
Đề của Hanakii là sinh tồn cho đến ngày cuối cùng, nhưng không chỉ có thế.
Song song với đề bài là những luật lệ đặt riêng cho mỗi thí sinh, nếu vi phạm, họ sẽ ngay lập tức trượt khỏi bài thi và có khả năng sẽ phải chia tay trường ở thời điểm hiện tại.
Nhưng lại có ba trường hợp đặc biệt, những cá thể vượt trội sẽ không có đặc quyền được phổ biến về luật của mình.
Trong khi tất cả các thí sinh khác đều được thông báo rõ ràng về luật của mình thì Hanakii và hai người khác đều được giữ bí mật.
Điều đó đồng nghĩa họ có thể tự đánh rớt bản thân trong tương lai. Vì nếu không biết luật thì việc né tránh gần như là điều không thể hoặc nếu có thể thì cũng sẽ mang nặng tính may mắn.
Hanakii có ba quy luật cho cậu.
- Không được tham gia đánh bất kỳ con Boss nào, dù lý do gì đi chăng nữa.
- Không được phép thể hiện sát khí với người hướng dẫn, nếu sát khí đủ mạnh, nó sẽ làm vỡ thước đo và dĩ nhiên là thất bại.
- Chỉ được phép sử dụng ma pháp có độ trễ lớn hơn một giây.
Hanakii lén thở dài, cậu không cảm thấy bản thân đã thua.
“Tiếc thật nhỉ?”
Angell nói với vẻ tiếc nuối, vì Hanakii đã phạm luật nên Angell được phép chia sẻ thông tin cho cậu. Mặc dù cô chắc chắn hai lão già kia sẽ báo luật cho thí sinh, cô chỉ là muốn nghịch ngợm Hanakii nên mới không nói cho cậu biết mà thôi, bản thân Angell cũng rất tò mò không biết Hanakii có thể tránh được quy luật mà không biết gì về chúng hay không.
Có vẻ như cô ấy cũng phải nhận thất bại cho nhiệm vụ kèm cặp cậu, chỉ vì một chút nóng giận của mình mà Hanakii đã tạo ra sai lầm.
“Ổn mà!”
Hanakii có vẻ tội lỗi rõ ràng trên mặt cậu, đó cũng là lý do khiến Angell phần nào đó không dám nhìn thẳng vào Hanakii. Bởi vì cô cho rằng mình đã phạm phải sai lầm khi nói ra những điều đó, nhưng những gì cô biết cũng chỉ có vậy.
Angell không phải là một Thượng Long được quyền can dự vào quá nhiều chuyện cai trị hay những thứ tương tự, cô là sức mạnh của đất nước và là gương mặt đại diện cho toàn thể Eilrine. Và vì tất cả các lý do kể trên, Angell gần như bị cấm tham gia các cuộc họp quan trọng.
Cuộc họp mang tính quan trọng nhất mà Angell được tham gia là họp Thượng Long Đoàn, tuy nhiên 500 năm mới tổ chức một lần.
Angell lén đưa ra một hơi thở dài, mặc dù tỏ vẻ buồn bã nhưng trong thâm tâm Angell cảm thấy may mắn vì mình không phải vướng vào rắc rối khi biết quá nhiều chuyện.
Và nếu Nguyên Lão hay thành viên khác của Hội đồng khi nhìn thấy cô đều phải nể mặt tám phần, bản tính vô tư khiến Angell chẳng hề để tâm gì đến những vấn đề này.
Cô ngước nhìn lên bầu trời đêm xinh đẹp kia và nở một nụ cười nhẹ.
Hanakii nhìn cô, cậu nói rõ.
“Nếu như tôi đã b·ị đ·ánh rớt thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục bài kiểm tra này nhỉ? Về thôi!”
“Đúng.”
Angell nói với giọng tiếc nuối.
“Nhưng mà nè… cậu có thể ở lại cho đến cuối cùng với tôi chứ?”
Hanakii đang thu dọn hành lý và bắt gặp ánh mắt van nài của Angell.
“Sao cơ?”
“Vì nếu cậu trở về lúc này thì tôi sẽ phải qua giúp những người còn lại, nó sẽ làm hạn chế đi thời gian… à thì cậu biết đấy!”
Hanakii mỉm cười nhẹ cho cái tính ích kỷ kia của cô nàng xinh đẹp, có vẻ vì cô quá đỗi xinh xắn nên kể cả khi có đưa ra một yêu cầu vô lý như thế kia cũng chả khiến ai mất đi sự thiện cảm dành cho mình cả.
Angell chấp hai tay và làm ánh mắt cầu xin.
“Vậy cô muốn tôi vẫn tiếp tục dù bản thân đã b·ị đ·ánh rớt?”
“V-Vâng…”
Hanakii thở dài, trong phút chốc cậu chợt nhớ lại những gì mình đã làm.
“Được rồi, tôi sẽ giúp!”
Và vì thế, Hanakii sẽ phải tiếp tục tiến sâu vào trong hơn và trở về như tất cả mọi người. Dù rằng cậu đã trượt bài kiểm tra.
Hanakii cắn môi, cậu đang nghĩ đến chuyện Hanna và Phục Hy sẽ lèm bèm mình đến c·hết.
Nở một nụ cười khổ, Hanakii quay lưng lại và bước vào hang.