Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 24: 24





Hắn có ngoại hình như thể một bộ xương khô được bao bọc bên ngoài bởi một lớp da có màu đen bẩn, cái đầu như thể chỉ còn lại mỗi hộp sọ cùng vài vết nứt, hàm răng vàng ố và một làn sương đen nhè nhẹ thổi ra từ đó.

“Ngươi đã đi sai hướng, ta.


Chất giọng khàn đặc vang lên, nghe qua như thể đó chỉ là tiếng nghiến răng nhưng lại mang theo âm tiết và tạo ra những câu nói khó nghe.

Hắn giơ đôi bàn tay gầy guộc lên trước mặt, đoàn sương đen ngưng tụ lại và tạo thành rất nhiều ngôi sao nhỏ với đầy gai nhọn li ti.

Ánh mắt Hirio có chút ngưng trọng, cậu lùi nhanh hơn và vận sức vào tứ chi phóng thẳng.

Trước mắt Hirio hiện lên rất nhiều ô vuông to nhỏ khác nhau, chúng kết nối lại với nhau với tốc độ nhanh hơn cả một cái chớp mắt và hình thành một chiếc lồng lớn nhốt Hirio lại.

Truy Hồn Kiếm vung lên, mảng lồng bị chém đứt một đường, nhưng nó liền lại với tốc độ tương đương vết cắt.


Từ phía sau lưng Hirio, một loạt các ngôi sao đen phóng thẳng tới như đạn bắn, Truy Hồn Kiếm vung mạnh nhưng cũng chỉ có thể chém đi phần rất nhỏ đợt tấn công.

Cơ thể Hirio bị oan tạch với lực mạnh và nhanh chóng thủng rất nhiều lỗ nhỏ trên người, máu liên tục chảy ra và cậu có thể cảm giác một vài sợi gân của mình đã đứt lìa.

Đợt tấn công kéo dài khoảng mười giây và dừng lại, chiếc lồng vẫn đang bao bọc lấy Hirio.

Tên xương khô hạ xuống ngay gần đó, bàn tay hắn lại vung lên tạo thêm một đợt ngôi sao đen lớn và nhiều hơn hẳn ban nãy.

Hirio nôn ra hỗn hợp máu và nước bọt, mặc dù không có vết thương chí mạng nhưng cơ thể cậu hiện tại còn chẳng đủ sức để đứng vững.

Truy Hồn Kiếm cắm mạnh xuống đất, Hirio nắm chặt chuôi kiếm để bản thân không ngã, miệng cậu mấp máy vài thứ.

“Nếu cô còn giấu chiêu nào thì nên sử dụng đi.


Hirio như thể đang nói chuyện với thanh kiếm trong tay, cậu cười cay đắng.

Nhưng tiếng nói của Tử Nghiên lại chẳng hề vang lên, Hirio tuy có chút thất vọng nhưng cậu lại chẳng hề mang một chút trách mắng gì với Tử nghiên cả, chỉ là do cậu quá yếu đuối mà thôi.

Bàn tay xương xẩu trên bầu trời bỗng bóp chặt lại, các ngôi sao đen như thể bị Hirio hấp dẫn mà lao đến hướng thẳng vào cơ thể cậu.

Với chút sức lực cuối cùng của mình, Hirio nắm chặt Truy Hồn Kiếm và xoay người với dự định phóng thanh kiếm bay xa khỏi nơi đây nhất có thể.

Cậu vung tay thật mạnh, Truy Hồn Kiếm vừa rời tay lại bỗng chốc như thể chạm vào thứ gì đó mà văng ngược trở lại, nó xoay nhanh mấy vòng trên không rồi cắm mạnh xuống đất.


Hirio ngơ ngác nhìn, chiếc lồng kia tuy có thể lành lại rất nhanh sau khi bị Truy Hồn Kiếm chém rách như nó lại đâu thể chặn lại và hơn hết là bật ngược Truy Hồn Kiếm lại như thế được.

Một quả cầu ánh sáng lớn và có màu như mặt trời giữa trưa bao lấy xung quanh Hirio như một lớp giáp, nó nằm giữa cậu và chiếc lồng đen nên phần nào đó việc Truy Hồn Kiếm bị đánh bật lại có liên quan đến nó.

Ánh mắt Hirio ngơ ngác nhìn xung quanh, các ngôi sao đen vẫn đang bắn liên tục vào lớp bảo vệ sáng nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

Nơi lồng ngực cậu bỗng nhiên nóng rang lên, Hirio giật mình và đưa tay vào đó lấy ra một mảnh giấy trắng có vài dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.

Đây là món quà mà Atthy đã tặng cậu vào trước khi chia tay, nó đang phát ánh sáng vàng kim nhè nhẹ như màu tóc của Atthy.

Góc trên tờ giấy rách ra và bốc cháy, rất nhanh sau đó cả tờ giấy bỗng chốc hóa thành tro bụi trên tay Hirio.

Gương mặt cậu như thể bị đơ lại, chẳng còn biểu cảm gì đang hiệu hữu nữa cả.

Hirio nuốt nhanh một ngụm nước bọt và dùng hai tay ôm chặt ngực mình lại.

Một cơn đau như thể sâu thẳm bên trong linh hồn Hirio làm cậu gục người xuống, cúi sạp đầu và nghiến chặt răng lại.


“Căn nguyên của mình! đang bị đốt.


Hirio cảm nhận được nơi đó, nơi mà Atthy đã nói là “chiếc đáy” của những tu tiên giả, và giờ cậu cảm nhận được nó đang bị đốt.

Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo vào gần như bị bóp nát, quả cầu ánh sáng mang theo Hirio biến mất vào hư không để lại giữa vùng rừng bị xén mất một cái lỗ to.

Gã xương xẩu thu tay mình lại, hắn xoay người bay về phía Mã Khang đang đứng cúi chào tôn kính.

Hắn lướt người bay ngang mà chẳng hề nhìn về Mã Khang phía dưới, hai hốc mắt đen ngòm bỗng chốc lóe lên một ánh màu tím ngọc tuyệt đẹp.

.