Giang Khoát không phải là người thích lo chuyện bao đồng, trước đây do không ở nội trú trong trường, rất ít tiếp xúc với bạn học, qua vài năm, mặt người đều chưa chắc đã khớp được với tên, người khác có chuyện gì, cậu xưa nay đều không biết, mà cũng không có hứng thú muốn biết.
Mà bạn bè quanh cậu, nhìn chung chẳng có ai có thể gặp phải tình huống “bị người ta ức hiếp” kiểu này, cùng lắm thì gọi là “đánh nhau rồi”, chỉ cần không đánh tới mình, cậu chỉ cần đứng cạnh mà xem là được, ngoại trừ Đại Pháo, chẳng ai có với cậu mối quan hệ kiểu phải ra tay giúp đỡ đó cả.
Ngược lại, người vô hình Mã Tiếu kỳ thực với cậu lại càng không thân quen gì, từ lúc nhập học tới giờ, nói chuyện với nhau tổng cộng chưa tới hai chục câu, đỉnh điểm là vào cái hôm cậu giặt quần áo.
Nhưng khi tổ kiểm phòng tới kiếm chuyện lần đầu tiên, Mã Tiếu là người đầu tiên đã ra tay giúp cậu, nếu như không phải do Đoàn Phi Phàm cản lại, Mã Tiếu đã tiếp tục xông ra tiến hành hoạt động nện nhừ tử kẻ thất thế Lư Hạo Ba rồi.
Đúng vậy, Đoàn Phi Phàm khi ấy đã không để Mã Tiếu đánh tiếp.
Đoàn Phi Phàm bây giờ cũng đang bảo cậu đừng để ý.
Nhưng lúc thấy Mã Tiếu bị đẩy ngã dưới đất, lại còn bị thùng rác đập vào người, cậu chỉ có một ý nghĩ.
Con mẹ nó chuyện này không thể không để ý được.
Giang Khoát bước tới rất nhanh, cậu không chạy qua đó chỉ vì không muốn khiến mình trông quá giống một thị dân nhiệt tình mà thôi.
Nhưng cậu chưa kịp đi được vài mét.
Hai lần túm tay đều bị cậu gạt ra, trong lúc cuống lên, Đoàn Phi Phàm thuận tay túm đại một cái, chộp đúng ngay đầu cậu.
Tóc cậu bị Đoàn Phi Phàm túm lấy mà kéo.
Giang Khoát lập tức cảm thấy mắt mình cũng bị kéo trợn to thêm một bậc.
Mặc dù Đoàn Phi Phàm lập tức buông tay, cậu vẫn tức giận quay lại, đưa ra lời mời: “Con mẹ nó chứ cậu muốn đánh nhau hả?”
“Không để ý không được phải không?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
Ừ đấy!
Giang Khoát không nói gì.
“Được,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Tôi đi.”
Giang Khoát chưa kịp hiểu cậu ấy có ý gì, Đoàn Phi Phàm đã nhanh chóng đi qua phía bên kia.
“Cậu…” Giang Khoát vội vàng định theo sau.
“Giữ cậu ấy lại!” Đoàn Phi Phàm quay đầu lại chỉ vào mũi Giang Khoát.
Mấy người nhóm Đổng Côn lập tức xông tới, túm tay ôm eo kéo Giang Khoát lại phía sau.
“Mấy người làm trò gì vậy!” Giang Khoát kinh ngạc.
“Đừng kích động,” Đinh Triết vừa an ủi vừa túm chặt tay cậu không buông, “Đừng kích động, chuyện này không phải cứ chạy qua giúp cậu ta đánh một trận là giải quyết được đâu!”
Giang Khoát không nhúc nhích được nữa, đành để mấy người túm lại, đứng nhìn Đoàn Phi Phàm đi về phía bên kia.
Mã Tiếu bị đẩy ngã dưới đất lúc này đã đứng dậy, trong quán lại có một người đi ra, giọng điệu nóng nảy chửi bới mấy câu.
Giang Khoát chăm chăm theo dõi động tĩnh bên đó.
Lúc Đoàn Phi Phàm sắp đi tới nơi, Mã Tiếu lại quay người theo mấy người kia cùng đi vào trong tiệm.
“Nhìn thấy chưa hả?” Tôn Quý lên tiếng phía sau Giang Khoát.
Nhìn thấy cái mông ấy!
Giang Khoát không nói gì.
Mấy người buông tay ra.
Đoàn Phi Phàm dừng bước, đứng im tại chỗ một lát, sau đó quay về.
“Cậu ta có thấy cậu không?” Lưu Bàn hỏi.
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có thể là có mà cũng có thể là không, ở đây tối quá.”
Giang Khoát không hiểu sao Mã Tiếu sau đó không hề phản kháng gì, cứ thế đi theo vào bên trong, chuyện này nếu đổi lại là cậu, cậu đã xách cái thùng rác kia mà ụp luôn lên đầu người đó rồi.
“Đi chứ?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
Giang Khoát hơi do dự, rồi quay người đi về phía trước.
“Giang Khoát,” Tôn Quý gọi cậu, “Chuyện như thế này cứ để cậu ta xử lý là được, tụi mình xen vào, cậu ấy sẽ rất xấu hổ.”
“Có gì mà xấu hổ?” Giang Khoát nói, “Cậu ấy bị người ta đánh thì không xấu hổ sao?”
“Ra ngoài làm thêm, gặp phải khách hàng ngang trái, rồi đồng nghiệp trái ngang,” Lưu Bàn nói, “Đây đều là những chuyện thông thường, nếu đột nhiên có bạn học chạy tới thấy việc bất bình chẳng tha, cảnh tượng này mới thực sự là lạ đó.”
Giang Khoát không lên tiếng, thực ra lúc này cậu đã bình tĩnh lại, có thể hiểu ý Tôn Quý với Lưu Bàn muốn nói gì, nhưng chuyện này không giống với việc chửi mắng vài câu, mà là đánh con người ta rồi, hôm nay là Mã Tiếu đã chịu cúi đầu rồi, nếu cậu ta không chịu cúi đầu thì sao?
Sẽ bị người ta nện cho một trận sao?
Mấy người kia đã rất nhanh chóng chuyển sự chú ý sang hoạt động tụ tập tối nay, không còn tiếp tục bàn chuyện của Mã Tiếu nữa.
Đoàn Phi Phàm bước chậm lại, đi bên cạnh Giang Khoát.
“Vừa rồi thật xin lỗi cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người ra, sau đó đưa tay lên sờ đỉnh đầu, “Cút.”
“Tôi không cho cậu can thiệp là vì sợ cậu ấy sẽ cảm thấy ngượng.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ấy chưa chắc đã muốn tụi mình nhìn thấy cậu ấy làm việc ở đó.”
“Sao lại ngượng,” Giọng Giang Khoát có chút không vui, “Làm thêm có gì mà phải xấu hổ, dựa vào sức mình kiếm tiền thì mất mặt lắm sao? Hồi nghỉ hè, tôi còn ra đứng gác ở trạm bảo vệ lễ tân bên tiểu khu mà.”
“Chuyện đó làm sao giống nhau được?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Tôi còn làm thêm ở Ngưu Tam Đao mấy năm rồi đó.”
“… Nói cũng phải, địa bàn của mình, cảm giác an toàn cũng khác.” Giang Khoát nói.
“Người với người, tính cách khác nhau, môi trường lớn lên của mỗi người cũng khác nhau,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Đối mặt với những việc này, cách hiểu đương nhiên cũng không giống nhau.”
Giang Khoát nhìn phía trước, không đáp lời Đoàn Phi Phàm.
“Góc nhìn của cậu thì thấy cậu ấy đi làm thêm chẳng có gì phải xấu hổ cả, đó là vì từ nhỏ, cậu chưa từng lo lắng về tiền bạc, cũng chưa từng trải qua những ảnh hưởng khác của việc không có tiền,” Đoàn Phi Phàm giải thích, “Còn Mã Tiếu, cậu ấy có lẽ vì khó khăn về kinh tế mà từ nhỏ tới lớn đã phải chịu sự chèn ép, giễu cợt, hoặc còn có cả sự thông cảm, với hai cậu mà nói, đây không phải là cùng một vấn đề.”
“Thông cảm…” Giang Khoát định nói thông cảm làm sao có thể coi là một cảm giác tiêu cực được.
Nhưng cậu không nói hết câu.
Vào lúc cậu lên tiếng định nói, Giang Khoát chợt nhận ra, sự thông cảm không phải lúc nào cũng xuất phát từ sự thấu cảm thực sự, mà nhiều trường hợp sự thông cảm lại đến từ bản thân cảm giác vượt trội hơn người khác.
“Sau này tôi đi làm thêm mà gặp phải chuyện thế này,” Giang Khoát nói, “Mấy thằng đần kia sẽ bị tôi ấn vào thùng rác mà cọ.”
“Sau đó thì sao?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Đổi tiệm khác, khỏi làm nữa.” Giang Khoát nghĩ lại cảnh hồi nãy, tự đặt mình vào đó mà thấy thật không thể chịu nổi.
“Mã Tiếu có thể đánh được mà, đúng không? Cứ nhìn sức cậu ấy lúc đánh Lư Hạo Ba là biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy cậu thử nói xem, tại sao cậu ấy không nhảy lên đánh một trận rồi đổi tiệm khác mà làm?”
“Cậu đừng có như thầy giáo mà ở đây dẫn dắt tôi từng bước như vậy.” Giang Khoát xua tay.
“Cậu ấy vừa nhập học được mấy ngày mà đã đi làm thêm, chính là do thiếu tiền không thể đợi được, phải dựa vào chút tiền làm thêm kia để sống, tôi có thể đoán chắc là cậu ấy nhiều khả năng đến cả sinh hoạt phí cũng không có,” Đoàn Phi Phàm bẻ ngón tay, “Vậy nên cậu ấy không có thời gian để lãng phí vào mấy chuyện như “đổi tiệm khác”, hơn nữa, kiểu công việc bán thời gian này, tốt nhất nên làm chỗ không cách quá xa khu xung quanh trường, cậu tưởng dễ kiếm lắm sao…”
“Tôi đúng là không nghĩ nhiều đến thế.” Giang Khoát cau mày.
“Cậu cũng làm sao mà nghĩ được đến mức ấy, cậu đâu có biết mấy chuyện đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người đến mặc cả còn hét giá loạn xạ trên trời dưới đất như vậy.”
“Giờ tôi biết mặc cả rồi, hai trăm rưỡi nghe không hay, hai trăm tư đi ông chủ.” Giang Khoát nói, đoạn ngẫm nghĩ rồi cau mày, “Vừa rồi cậu tự đi qua đó… là vì cảm thấy dù có buộc phải giúp cậu ấy đi nữa, thì cũng không thể là tôi giúp được, đúng không?”
“Ừ, cái chính là do tôi với cậu ấy cũng không phải cùng phòng, bình thường nếu không phải vì cậu thì nhìn chung cũng chẳng gặp mặt nhau bao giờ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Như thế có thể sẽ tốt hơn.”
“Vậy cậu cứ nói rõ với tôi chứ, tôi là kích động chứ đâu phải không có não, vừa rồi mấy cậu kia nói với tôi một câu là tôi hiểu ngay mà,” Giang Khoát lại sờ sờ đỉnh đầu, “Cũng đâu cần cậu phải qua đó!”
“Cậu có cần tôi với cậu diễn lại tình huống vừa rồi lần nữa không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Để xem tôi có cơ hội kịp nói hay không? Giằng co thêm nữa, Mã Tiếu lại ngẩng đầu lên lại nhìn thấy, ô, sáu người kia, dừng lại tham quan sao? Không đi qua đó thì tôi còn làm gì được nữa?”
“Còn làm gì được nữa,” Giang Khoát nói, “Còn túm đầu tôi đấy thôi.”
Đoàn Phi Phàm cười: “Nếu cậu ấm ức thì cậu túm đầu tôi lại đi.”
“Bỏ đi, tôi là người rộng lượng,” Giang Khoát giơ tay vươn vai, “Tôi cảm thấy Mã Tiếu cũng chưa chắc đã để tâm chuyện đó, tôi cho cậu ấy một cái áo thun, cậu ấy cũng chẳng nói gì, cứ thế cảm ơn thôi.”
“Ừ.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cái áo khá đắt, cũng có thể cậu ấy không nỡ mặc.”
“Có lẽ thế, cảm ơn chắc là thật lòng, nhưng cũng có thể cảm thấy mặc vào thì xấu hổ, dù sao thì người cùng phòng đều biết cả.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đáng lẽ tôi nên cho cậu ấy kín đáo hơn… Thôi bỏ đi, lười chẳng muốn nghĩ nữa, tốn sức ghê.” Giang Khoát vỗ tay, “Cứ thế này đi, nghĩ thấu đáo rồi cũng chưa chắc đã có thể chú ý tới đủ thứ trên trời dưới đất như vậy, mệt xỉu mất.”
“Hay là cậu đền cho tôi một cái áo đi, cái hôm nọ cậu làm rách đó.” Đoàn Phi Phàm đột nhiên nói.
Giang Khoát quay sang nhìn cậu.
“Dài tay cũng được,” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Đợt này cũng sắp mặc áo dài tay được rồi, ngắn tay thì phải đợi tới sang năm.”
“Cậu lấy hai ngàn bốn trăm kia đi mà mua!” Giang Khoát nói, “Giờ tôi cũng chỉ là người một tháng có ba ngàn rưỡi thôi đó, với lại tôi cũng chẳng có chiêu lừa một đêm kiếm được một ngàn rưỡi như ai đó.”
Đoàn Phi Phàm cười mãi không thôi: “Miễn phí cho cậu hết đó, cái đồ thù dai này.”
Lúc hai người về đến ký túc, chú Triệu thò đầu ra: “Giang Khoát.”
“Chú Triệu.” Giang Khoát đi tới.
“Bố cậu vừa gửi bánh Trung Thu qua cho cậu,” Chú Triệu nói đoạn đưa cậu một hộp quà lớn, “Nhờ bạn học giúp mang vào ký túc đấy.”
“Không lẽ là lớp phó của Đinh Triết?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đinh Triết thì lại là lớp trưởng.” Đổng Côn đứng bên cạnh cười.
“Cháu không hề biết bọn cháu có lớp trưởng đó…” Giang Khoát nhận lấy hộp quà, “Lát nữa bóc ra cháu mang cho chú mấy cái, chú Triệu nếm thử.”
“Được được.” Chú Triệu gật đầu.
“Sếp Giang thật khiến người ta cảm động,” Lưu Bàn nói, “Lại còn gửi riêng bánh Trung Thu tới nữa… Sao lúc ăn cơm, ông ấy không đưa cho cậu?”
“Chắc là quên, tôi cũng quên.” Giang Khoát nói.
“Thật khiến lòng người cảm động…” Lưu Bàn lấy hộp quà trên tay Giang Khoát qua xem xét, “Chắc chắn là rất ngon đây.”
“Tôi thấy ông ấy là cố ý đây mà,” Giang Khoát nghiến răng khẽ nói, “Hôm nay không cho ông ấy lái xe vào khu ký túc, ông ấy toàn thân khó chịu không yên, nhất định phải tới thêm lần nữa. Đem bánh gửi bảo vệ được không, không được, phải vào tận ký túc. Đem bánh gửi chú Triệu được không, không được, phải gọi người giúp mang vào…”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, Giang Khoát cứ nói, Đoàn Phi Phàm cứ cười.
“Cậu thấy ông ấy có phải là cố ý không? Cái cậu Dương Siêu Thanh ấy, người ta có biết tôi đâu mà bảo người ta giúp mang bánh vào cơ chứ?” Giang Khoát nói.
“Sao không gọi Dương Siêu Âm luôn đi, người ta tên là Dương Tiêu Thanh!” Đoàn Phi Phàm sửa cậu.
“Cậu đừng có nhấn mạnh chỗ này,” Giang Khoát vội ngăn Đoàn Phi Phàm lại, “Tôi sợ lần sau tôi lại gọi cậu ta là Dương Siêu Âm thật mất.”
Cả đám cười ầm lên một trận, vào 107 rồi vẫn cứ cười mãi không thôi.
Trước khi bắt đầu vạ vật, cả đám định chia bánh Trung Thu, phần thì để cho ngày mai, phần thì đem cho chú Triệu, rồi mở hết hộp quà ra.
Giang Khoát vốn đã định lấy mấy cái cho 119, rồi lấy hai cái cho chú Triệu, còn lại thì cả đám cắt ra chia nhau mỗi đứa nếm một miếng là được, dù sao thì bánh Trung Thu nào cũng vậy mà thôi.
Kết quả lúc mở hộp quà cao cấp mà sếp Giang mang tới, cậu chỉ biết thở dài.
Một hộp quà to như vậy được chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là một bộ tách café chết bầm, tầng thứ hai là vỏn vẹn bốn cái bánh Trung Thu to bằng ngón tay cái, tầng thứ ba lại là hai chai nhỏ rượu vang sủi.
“Đây là thứ đồ chơi gì đây?” Giang Khoát cạn sạch lời.
“Hai cái bánh cho chú Triệu,” Đoàn Phi Phàm nhẩm tính, “Còn hai cái… vậy đừng cho 119, lấy hộp bánh của Lưu Bàn đem cho bọn họ, hộp đó có sáu cái.”
“Được đó,” Lưu Bàn gật đầu, “Hai cái bánh cắt tới mấy lần, chỉ có chúng ta chịu nổi thôi.”
“Được.” Giang Khoát thở ra, “Rượu thì sao?”
“Để đây đi,” Đinh Triết nói, “Lúc chơi bài, chúng ta có thể xỉn sương sương một chút.”
Cả đám ở trong phòng, vừa tán dóc vừa dọn dẹp sạch cái bàn, rồi lôi đồ ăn vặt ra xem lại một lượt.
“Tôi đem bánh cho chú Triệu trước.” Giang Khoát cầm hai cái bánh Trung Thu cao cấp.
Đoàn Phi Phàm lại đưa thêm cho cậu gói đậu phộng với lưỡi vịt: “Mang cả cái này nữa, đây đều là giấy thông hành cho cuộc sống tự do nơi ký túc của cậu sau này đấy.”
Giang Khoát ôm một đống đồ ăn đi ra phòng trực ban.
Chú Triệu rất vui, còn giữ cậu lại tán gẫu mấy câu: “Ngày mai cậu đi ăn với bố cậu hả?”
“Không có,” Giang Khoát nói, “Ngày mai ông ấy đưa khách đi ăn, cháu vẫn ở lại trường thôi.”
“Ô, đường xá xa xôi đến đây một chuyến cơ mà.” Chú Triệu nói.
Đến đây một chuyến để trừ tiền sinh hoạt phí thôi.
“Chơi tết cùng với mọi người cũng rất vui ạ,” Giang Khoát nói, “Cháu còn chưa ra ngọn núi sau trường nữa mà.”
“Lúc rảnh có thể lên đó chơi, buổi sáng nhiều sinh viên lên đó tập thể dục, phong cảnh đẹp, không khí cũng thích lắm,” Chú Triệu nói, “Năm ngoái mới sửa lại một cái đình hóng gió, nhân lúc trời vẫn còn chưa lạnh, lên đó thử xem.”
“Dạ.” Giang Khoát gật đầu.
Từ phòng trực ban ra, đúng lúc Giang Khoát định rẽ vào hành lang thì Mã Tiếu từ bên ngoài tòa nhà ký túc đi vào.
Giang Khoát dừng bước, đây là bị đuổi việc hay là vừa hết ca đây…
Cậu còn chưa chọn được vẻ mặt nào thích hợp, Mã Tiếu đã nhìn thấy cậu.
“Ra ngoài về hả?” Giang Khoát nói.
Giây phút Mã Tiếu nhìn vào mắt cậu, Giang Khoát đã xác định được rằng, Mã Tiếu hồi nãy chắc chắn đã nhìn thấy bọn họ.
Và đúng như mấy người nhóm Đoàn Phi Phàm đã đoán, Mã Tiếu chắc hẳn không muốn bị bọn họ biết chuyện này.
“Ừ.” Mã Tiếu đáp, rồi cúi đầu đi vào hành lang.
Trên quần cậu ấy vẫn còn vết dầu mỡ, chỗ cùi chỏ có vết trầy.
Giang Khoát đứng im tại chỗ mấy giây rồi mới đi vào, nhưng vừa rẽ vào hành lang, lại phát hiện ra Mã Tiếu đang đứng trước mặt nhìn cậu.
Không phải là vẫn còn muốn đánh một trận đấy chứ?
Giang Khoát không lên tiếng, cậu bước tới dừng trước mặt Mã Tiếu.
“Chuyện đó,” Mã Tiếu kéo kéo áo, “Không cần phải lo cho tôi.”
“À.” Giang Khoát đáp.
Mã Tiếu gật đầu, rồi quay người đi về phía 119.
Giang Khoát đứng sững hồi lâu rồi mới đi về, đẩy cửa bước vào 107.
Máy lạnh 107 đã mở, vừa bước vào là một luồng khí lạnh ập vào mặt, cậu lập tức rùng mình.
“Đệt,” Cậu xoa xoa cánh tay, “Tôi đi lấy áo.”
“Làm gì?” Đoàn Phi Phàm hơi ngạc nhiên.
“Không lạnh hả mấy người?” Giang Khoát cũng rất ngạc nhiên.
“Không phải chứ,” Đoàn Phi Phàm đưa tay sờ sờ lên cánh tay cậu, “Đệt, nổi hết da gà da vịt rồi này… Rút cuộc là cậu sợ nóng hay sợ lạnh hả?”
“… Sợ cả hai.” Giang Khoát nói.
“Cái chăn mỏng lần trước của cậu đừng mang về nữa, cứ để ở đây đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lấy ra mà quấn.”
“Cút.” Giang Khoát quay người đi ra cửa.
Đứng ở hành lang nhìn về phía cửa phòng 119, cậu lại do dự, giờ này mà về 119, cậu thực sự có chút không muốn.
Giang Khoát đứng ở cửa được vài giây, cửa bỗng nhiên bật mở, Đoàn Phi Phàm từ trong đi ra, thấy cậu đứng đực người ở cửa bèn giật mình nhảy dựng lên bám cả vào cánh cửa.
“Cậu cũng có ngày giật mình thế này nhỉ.” Giang Khoát cười ruồi.
“Không phải cậu đang mai phục ở đây đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
“Cậu có áo khoác không, cho tôi mượn một cái đi,” Giang Khoát nói, “Giờ tôi không về 119 lấy áo nữa.”
“Mã Tiếu về rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát nhìn về phía bên đó, “Cậu ấy lúc nãy nhìn thấy tụi mình rồi.”
“Mắt mũi tinh thật, chỗ tụi mình đứng tối om như vậy,” Đoàn Phi Phàm dựa vào khung cửa, “Cậu ấy nói gì không?”
“Nói không cần lo cho cậu ấy.” Giang Khoát hạ giọng.
“Vậy vẫn ổn,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Ít nhất thì cậu ấy cũng cảm kích việc cậu làm, chỉ là không muốn nhận thêm nữa.”
Giang Khoát tặc lưỡi.
Cậu rất ít khi nói chuyện kiểu này với người khác, từ việc chạm trán Mã Tiếu lúc nãy, tới chuyện chạm trán Mã Tiếu vừa rồi, nếu đổi lại là trước đây, những chuyện thế này, cậu cũng sẽ không kể với người khác.
Chuyện đã qua rồi, còn bận tâm làm gì lắm thế.
Nhưng không biết vì sao, cậu lại luôn nói với Đoàn Phi Phàm, có thể là về/ bối cảnh sống hoàn toàn khác này, về những người mà cậu chưa tiếp xúc nhiều, về đủ thứ chuyện cậu phải đối mặt dù có suy xét hay không.
Không thể nói rõ cảm giác này, cậu hoàn toàn không để tâm mình trong mắt người khác rút cuộc là như thế nào, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, nhưng cảm giác như cậu cần một người bạn từ thời nhỏ giống như Đại Pháo.
Đoàn Phi Phàm là người duy nhất có thể khiến cậu bớt hoang mang trong cuộc sống mới này.
… Mặc dù hai người này không thể nào so sánh được với nhau.
“Tôi ra chỗ chú Triệu lấy cái ghế,” Đoàn Phi Phàm nói, “Áo thì cậu lấy trong tủ, cái tủ ở giữa ấy.”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
“Áo dày tiền thuê 10 tệ, áo mỏng 5 tệ một đêm.” Đoàn Phi Phàm đi về phía phòng trực ban.
“Ghi sổ nha.” Giang Khoát nói.
“Ô,” Đoàn Phi Phàm quay đầu lại, “Giỏi quá, ba ngàn rưỡi thật khiến ngươi ta trưởng thành.”
Tủ áo phòng 107 khiến Giang Khoát thấy thật thiếu công bằng.
Rõ ràng là chỉ có một người ở, đặt hai bộ giường với bàn thì cũng thôi đi, lại còn có tới ba cái tủ áo.
Lại còn có thể giới thiệu với người ta “tủ ở giữa ấy”.
Cái tủ áo của cậu ở 119 chỉ có thể nói là “tầng ở bên trên kia kìa”, đây đúng là sự khác biệt giữa người thường với anh hùng.
Giang Khoát mở cửa cái tủ ở giữa, hai tầng vách ngăn phía trên là áo với quần gấp gọn gàng, phía dưới treo mấy cái áo khoác.
Giang Khoát lấy đại một cái áo khoác, lúc treo cái móc lại, cậu nhìn thấy ở trong ngăn đựng quần, phía dưới cùng đè lên một tấm thẻ.
Người này một tấm thẻ mà cũng phải giấu đi, nhưng giấu kiểu gì mà tùy tiện thế này, cảm giác như tiện tay nhét vào vậy.
Lúc tiện tay định đẩy cái thẻ trở lại bên trong, Giang Khoát phát hiện ra cái thẻ này không phải thẻ ngân hàng.
Nhìn sơ sài hơn thẻ ngân hàng nhiều, trên nền xanh lam có in chữ.
Giang Khoát sững người, đưa mắt đọc lướt qua, rồi cũng không chạm vào tấm thẻ, cậu nhanh chóng đóng cửa tủ lại.