Tầm Thần Ký

Chương 197: Hành sự cẩn thận



Quả đúng như cái tên mà người ta đã đặt cho nó. Sở hữu nhà ở, đường xá và các vật thể kiến trúc đều được xây dựng bằng vật liệu y hệt như tường thành bên ngoài. Với gam màu xám vôi cũ kĩ càng thể hiện vẻ thần bí và chứng tỏ ngôi thành này đã trải qua nhiều tang thương biến đổi.

Người ở thành này không đông đúc, náo nhiệt như Đoạn Tiên Thành, nhưng những gì cần thiết cho sinh hoạt thì đều có đủ. Cửa hàng bán thức ăn, y phục, vũ khí đều mở cửa, nhưng lại có rất ít khách ghé thăm.

Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, cho nên dân bản địa mặc nhiều lớp áo, hoặc người giàu có hơn thì khoác áo lông chồn, nón phủ kín từ đầu cho đến chân. Ai không có nón thì đội mũ rơm, rồi lấy vải quấn quanh mặt và cổ, chỉ chừa mũi, miệng và một đôi mắt.

Hầu hết dân bản địa đều ăn mặc như vậy, bởi vậy người khác rất khó phát hiện được biểu cảm trên gương mặt của họ. Nhưng Tịch Thần lại tinh ý mà thấy được, bàn tay và bàn chân lộ ra bên ngoài của bọn họ đều trở nên trắng bệch và rạn nứt. Bọn họ khoanh hai tay trước ngực, hơi còng lưng mà đi, mũi miệng hà hơi vào không khí với những làn khói trắng mờ mịt.

Cũng may Tịch Thần mặc ma pháp bào, kiểu dáng kín mít, ôm trọn cả thân thể. Nàng hòa mình vào dòng người bản xứ cũng không thấy đột ngột, không khiến người khác chú ý.

Nàng vừa đi trên cung đường chính, vừa quan sát nhà cửa ở hai bên. Bắt gặp cửa hàng nào bán vũ khí, bán dược liệu, nàng âm thầm ghi nhớ địa chỉ để lần sau tới mua.

Cứ lững thững đi như vậy, Tịch Thần cũng lưu ý được mấy cuộc trò chuyện từ người đi đường:

Người qua đường A: "Ai! Thời tiết càng ngày càng lạnh, dã thú trong núi đều trốn đi ngủ đông, muốn bắt chúng nó còn khó hơn lên trời!"

Người qua đường B: "Thời tiết ở phía Bắc mỗi năm đều như thế này, biết làm sao được? Nhưng mấy ngày nữa là tới ngày rằm, giao dịch thị trường lại mở ra thì chúng ta lại có cơ hội."

Người qua đường A: "Cũng chỉ có khi giao dịch thị trường mở ra thì Vạn Tượng Thành chúng ta mới náo nhiệt được hơn một chút. Còn lại những ngày khác thì thành trì này lại giống như một tòà thành chết vậy!"

Người qua đường C chen vào nói: "Thì cũng đúng thôi, nơi này được xem như biên thành. Là chiến tuyển thứ hai chống lại Vực Ngoại Thiên Ma, nơi này đã chết nhiều người như thế! Ngoại trừ hậu nhân như chúng ta đời đời cố thủ cương vị, giữ vững gia viên, túc trực bên linh cữu thì còn ai chịu định cư ở nơi này đâu?



Muốn cho Vạn Tượng Thành trở nên náo nhiệt thì chỉ khi giao dịch thị trường mở ra, hoặc khi có Ma Vật xâm lấn, hoặc là có sự cố bất ngờ phát sinh."

Người qua đường B: "Nếu nói có sự cố phát sinh, thì năm nay có đấy! Bí cảnh Ngạc Sơn hẳn là sắp đóng cửa, đám người kia nếu muốn Nam hạ thì phải đi thông qua thành của chúng ta. Cái này cũng xem như là náo nhiệt nhỉ!"

Người qua đường A: "Lại không phải chỉ có riêng một con đường này mới có thể Nam hạ. Đám người kia hoàn toàn có thể tránh đi Vạn Tượng Thành để đi về phía Nam, chỉ là đoạn đường sẽ vòng và xa hơn một chút thôi.

Người qua đường C: "Đúng vậy, nếu đám người kia muốn sẵn tiện du sơn ngoạn thủy thì vòng qua phía Đông là hợp lý rồi. Nơi đó sông nước hữu tình, thời tiết ấm áp, đâu như nơi khỉ ho cò gáy như chúng ta. Còn nếu ai hiếu thẳng, hiểu chiến muốn rèn luyện bản lĩnh thì vòng qua phía Tây, có vô số Tà tu của Thiên Ma Tông, Huyết Sát Tông chào đón bọn họ. Thậm chí đám đệ tử còn có thể nhân dịp này đánh chết tà tu, được danh dương thiên hạ!"

Người qua đường B: "Đúng đúng! Nói tóm lại, hai con đường kia, chỗ nào cũng tốt hơn so với đi xuyên qua Vạn Tượng Thành của chúng ta."

"..."

Tịch Thần nhìn theo bóng lưng của ba người rời đi, biểu cảm trên gương mặt có chút phức tạp. Nàng không nghĩ tới, Vạn Tượng Thành có thể hoang vắng đến như vậy.

Nhưng cũng nhờ nghe lén ba người họ trò chuyện mà nàng đã biết một số thông tin quan trọng.

Thứ nhất, Vạn Tượng Thành ngày thường rất ít người, chỉ cần nàng đủ điệu thấp thì một số phiền toái có lẽ sẽ không xuất hiện.

Thứ hai, giao dịch thị trường ít ngày nữa sẽ mở ra. Nàng không biết nơi đó dùng làm gì, nhưng nghe tên thì rất giống như chợ, có thể trao đổi mua bán. Cái này nàng có thể tìm hiểu thông tin thêm và trù tính sau.

Thứ ba, để xuống phía Nam thì có ba con đường, ngoại trừ đi xuyên qua Vạn Tượng Thành thì có thể đi vòng qua phía Đông, chỗ đó thời tiết ấm áp, có rất nhiều cảnh đẹp, còn những nhân tố khác thì tạm thời chưa biết. Ngoài ra thì còn có thể vòng qua phía Tây đề Nam hạ. Nhưng chỗ đó là nơi Tà tu hoành hành, xác suất xảy ra xung đột có lẽ sẽ thường xuyên như ăn cơm bữa.

Tà tu... tà tu...



Hai chữ này, nhắc Tịch Thần nhớ lại những gì mà Từ Thu Vũ gặp phải khi còn ở Quỷ Cốc Tùng Lầm.

Nếu Tà tu ở phía Tây, mỗi người đều độc ác bá đạo như vậy, thì chỗ đó xác thật rất loạn. Nàng tạm thời không tính toán đi nơi đó.

Thứ tư, người ở nơi này biết chính xác thời gian mà bí cảnh Ngạc Sơn mở ra. Bởi vậy hình tượng của nàng lúc này rất đục lỗ, chỉ cần người có tâm liên tưởng là hoàn toàn có thể đoán ra nàng mới từ bí cảnh trở ra.

Cho nên nàng cần thiết thay đổi cách ăn mặc và giọng điệu khi nói chuyện.

Cách nói chuyện nàng không lo lắng, bởi vì đời trước nàng vẫn luôn sống ở phương Nam, cho dù là rèn luyện cũng ở rừng rậm phương Nam. Bởi vậy có một số thói quen nàng không cần phải thay đổi. Cho dù người khác có nghe được, cũng sẽ cho rằng nàng đến từ phương Nam.

Đến thành trì này, nàng cũng chỉ tiếp xúc qua một người binh vệ thủ thành. Hiện tại nhân lúc chưa có nhiều người biết, nàng cần thiết phải xoa đi dấu vết.

Nghĩ xong liền làm, Tịch Thần quẹo vào một góc khuất, tinh thần lực tản ra thấy xung quanh không người, nàng dùng pháp thuật triệt tiêu mớ tuyết dày cộm trên chân, trên vai và trên người. Ma pháp bào cũng đổi thành kiểu dáng váy liền áo như người phương Nam hay dùng, nhưng bên ngoài sẽ phủ thêm một áo choàng liền nón màu đen.

Thay kiểu dáng y phục xong, Tịch Thần đổi luôn cả kiểu tóc. Nàng chỉ nhớ rõ một loại kiểu tóc mà đời trước khi còn nhỏ, mẫu thân thường hay thắt cho nàng. Thắt bím cho hai chùm tóc hai bên, sau đó cuộn lại ra sau và bới lên thành hình ngọn sóng, phần tóc còn lại ở phía dưới hơi uốn cong và xoã tung ra sau lưng.

Lúc này, hình tượng của Tịch Thần đã hoàn toàn khác xa so với lúc ban đầu khi tiến vào Vạn Tượng Thành. Cho dù là binh vệ thủ thành kia đứng trước mặt thì cũng chưa chắc đã nhận ra được nàng.

Xong việc, nàng lại gọi Cự Thạch Thú ra hít thở không khí. Cho nó nằm bò trên vai của mình, Tịch Thần thong thả ung dung dựa theo bản đồ, chậm rãi tiến lại gần Hoa Vân khách điếm.

Tịch Thần hoàn toàn không biết, bởi vì sự cẩn thận này mà khiến nàng tránh thoát được một lần đại nạn.