Dõi mắt về phía xa đều là sa mạc cát vàng, khói bụi mù mịt và bầu trời mang đậm hơi sương. Tịch Thần kéo chặt áo khoác, cả khuôn mặt và tóc tai đều được giấu dưới lớp mũ trùm đầu đen kịt. Chất vải thấm ướt mồ hôi thít chặt vào da thịt, tạo nên một sự bứt rứt đến khó chịu, làm cho Tịch Thần phải liên tục khởi động ma lực tạo nên một luồng gió nhẹ xoay quanh mình, mới chịu nổi giữa khí trời ác nghiệt như thế này.
Mới đi được không bao lâu mà cánh môi của Tịch Thần đã khô khốc vì mất nước, đôi giày bị sự nóng dai dẳng của cát đất thiêu cho rách tung tóe, nàng đoán không bao lâu nữa nó sẽ hỏng mất. Và hơn thế cả, tà áo bào đen mặc dù có pháp trận duy trì, chống chọi được sự hủy hoại từ thiên nhiên nhưng không phải có thể kéo dài mãi được. Chỉ cần nhìn vào màu áo đã sờn và phai bạc của nó thì liền biết độ chịu đựng của nó đã sắp đến cực hạn.
Tịch Thần đưa tay quệt đôi mắt cay xè, chậm rãi nhíu thành một đường nhỏ nhìn đến quang cảnh xung quanh, toàn là cát với đất, chẳng thấy nổi một người hay bóng cây ngọn cỏ để có thể trú lại vài giây.
Nàng khẽ thở dài, có một chút hối hận vì nàng đã vội vã xâm nhập hiểm địa mà không có bản đồ trong túi.
Quả thật là thất sách!
Nhưng, tới rồi thì cũng đã tới, Tịch Thần chỉ biết cắn răng chịu đựng, vừa đi vừa đếm bước chân, trong lòng khẽ đo đạc diện tích của sa mạc này.
Rống!
Bỗng nhiên giật mình ngay tức khắc, bản năng cảm nhận được nguy hiểm khiến cho Tịch Thần dừng lại hành động đếm bước chân, thân thể đổ rạp về phía trước và nằm sấp xuống, vừa lúc đó thì một vật thể to đùng cứng rắn sượt qua đầu nàng, đập vào mặt đất phía trước một tiếng “ầm vang” thật lớn. Cát đất bị đập phân ra thành hố to chừng nửa mét, gió bụi quay cuồng.
Trong lòng hơi kinh hãi, Tịch Thần nhanh chóng vận dụng [Tật Phong Thuật] chạy ra chỗ hung hiểm này, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật với cái đuôi to và nặng nề như cục đá đang nằm chình ình phía sau lưng, phần đầu của nó chui lên mặt hố, nửa phần còn lại vẫn chưa đi lên tới.
Tịch Thần híp mắt lại, ánh mắt đối đầu với đôi con ngươi đỏ rực hung tàn của con vật kia. Hình dáng của nó tựa như bò sát, hai chân trước thô to như cây trụ, trên thân bao bọc bởi lớp vảy bạc cứng rắn, ôm trọn từ đầu cho tới đuôi chỉ chừa ra cặp mắt, dưới ánh nắng vàng mạ lên một tầng quang mang. Đặc biệt là cái đuôi của nó dài đến năm mét, cứng rắn và sắc bén như đá.
Mắt thấy nó lại chuẩn bị vung đuôi tập kích nàng, Tịch Thần sử dụng tinh linh ngữ quát mạnh:
“Yêu thú vô tri, ta không xâm nhập địa phận của ngươi, cũng không bắt chẹt tổn thương gì ngươi. Cớ sao lại vô duyên vô cớ mà công kích ta?”
Nàng không phải người thích sát nghiệt, hễ gặp được yêu thú nào là muốn tận diệt cho hết hoặc thu làm mình dùng. Mà ngược lại, nếu chúng nó không đụng tới nàng thì nàng cũng coi như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu chọc tới nàng thì...
Cự thạch thú thấy nàng vậy mà biết thú ngữ thì kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng bản tính hung hãn bị cảm nhiễm từ lâu khiến cho nó hùng hổ dọa nạt:
“Một nhân loại như ngươi thì biết cái gì. Cả cái sa mạc này đều là địa bàn của ta. Muốn đi ra khỏi đây thì đầu tiên bước qua xác ta đã!”
Tịch Thần nghe âm điệu khàn khàn lớn lối, hống hách không coi ai ra gì kia thì chỉ lạnh mặt, nhíu mày bỡn cợt:
“Một yêu thú nho nhỏ mà phách lối ghê nhỉ? Vậy thì thử xem bản lĩnh của ai lớn hơn?”
“Nhân loại ngu xuẩn!” Ánh mắt xẹt qua miệt thị khinh thường, cự thạch thú mắng một tiếng rồi vung cái đuôi bễ nghễ của nó lên, “vút” một tiếng xé gió lại lần nữa công kích Tịch Thần.
Nắm chặt quyền trượng trong tay, một tia hưng phấn xẹt qua đáy mắt, Tịch Thần nhanh nhẹn đọc xong chú ngữ, một vòng sáng vàng vụt vào trong hạt châu trên đầu trượng, sau đó lan tỏa ra ngoài như những làn sóng liên miên không dứt.
Sóng đi tới đâu sẽ cuốn theo cát đất làm vũ khí, tựa như hồng thủy trào dâng muốn nhấn chìm cả mọi thứ xung quanh.
[Thổ Lãng Quyết] là kỹ năng ma pháp cấp bậc sơ giai, hình dáng công kích như ngọn sóng lăn tăn lan tỏa ra ngoài, chầm chậm tiếp cận phạm vi của địch nhân, ngăn trở hành động của địch.
Cự thạch thú khinh thường cười lạnh, không bỏ thuật pháp này ở trong lòng, nó vẫy đuôi quất ra năng lượng thật lớn hòng đem làn sóng này đánh trở về nơi ban đầu.
Nhưng, ngoài dự đoán của nó, làn sóng cát đất lúc này lại mềm oặt không xương như tơ lụa, nhanh chóng đeo bám lên lớp vảy ngoài và bám dính thật chặt. Cự Thạch Thú không vui, động tác càng thêm hung bạo muốn đem vướng bận đều ném xuống.
Nhưng, nó càng nhúc nhích thì cát đất bám càng chặt hơn. Đáng sợ hơn là, làn sóng cát đất dần dần hiện thành một vòng xoáy đen hun hút, mềm mại kết dính như bùn lầy, từ trong hố bùn ấy chui ra những xúc tua lớn nhỏ bám lấy Cự Thạch Thú, hòng đem nó kéo vào trong đó.
Thân thể của nó giãy dụa kịch liệt, kết quả nó phát hiện càng giãy thì tốc độ hãm xuống càng nhanh, cho nên nó đứng sững người, ánh mắt phun ra lửa nhìn Tịch Thần, quát lớn bằng thú ngữ:
“Nhân loại ti tiện, ngươi giở trò quái quỷ gì đây? Có bản lĩnh đem thứ đồ đáng ghét này thu hồi rồi chúng ta đấu tay đôi!”
Tịch Thần phảng phất nghe đến một chuyện cực kỳ buồn cười nên cười khẽ, lạnh lùng nói:
“Ngươi nói mình là bá chủ của khu vực này mà, thứ đồ đáng ghét này sao có thể làm khó dễ được ngươi chứ? Chỉ cần ngươi phá tan được nó thì chúng ta đấu tiếp!”
[Thổ Lãng Quyết] đã giam cầm được nó nên nàng không hề ham chiến, mà nàng nói xong câu ấy liền quay đầu rời đi.
Cự Thạch Thú điên tiết lên, táo bạo há miệng:
“Nhân loại! Ngươi quá tự cao tự đại rồi! Thứ rách nát này sao giam giữ nổi bản thú. Không cần dùng chân thân bản thú vẫn có thể diệt ngươi như thường. Xem chiêu!”
Cự Thạch Thú quát khẽ, sau đó há miệng to hơn nửa mét, phun ra một loạt cục đá, mỗi viên đều to bằng nửa người trưởng thành, cái này nếu bị đập trúng không chết thì cũng sẽ tổn thương đến lục phủ ngũ tạng.
Vút! Vút! Vút!
Những cục đá mang tốc độ đáng sợ bắn thẳng đến sau lưng Tịch Thần. Nàng nghe tiếng động thì xoay người, híp mắt dâng lên quyền trượng, một vòng sáng cam pháp thuật phóng ra.
Oành! Oành! Oành!
Cục đá va đập vào vòng tròn sáng hậu thuẫn, hậu thuẫn hơi lõm vào rồi đẩy cục đá bay trở ra. Hai loại năng lượng cho nhau ma sát, tóe ra tia lửa không ngừng.
Tịch Thần dùng một tay đưa vào túi lấy ra dược tề, cắn ống hút bổ sung ma lực, một bên duy trì [Thổ Lãng Quyết] giam cầm Cự Thạch Thú, một bên liên tục gia cố [Kim Cang hộ thuẫn] chống lại cục đá. Ma lực thất thoát nhanh như xả lũ, cho dù nàng liên tục hút dược tề cũng bổ sung không nổi.
Một người một thú cứ thế đánh giằng co, Cự Thạch Thú không thể thoát thân khỏi lồng giam bùn đất mà chèn ép Tịch Thần. Ngược lại Tịch Thần cũng phân không ra thời gian để công kích nó. Cục đá trong bụng nó nhiều vô kể, phóng hết đợt này lại tới đợt khác, liên miên không dứt khiến cho nàng cũng có chút ăn không tiêu. Sắc mặt cũng từ từ trắng bệch và đôi chân hơi run lên. Chết rồi, ma lực sắp dùng hết rồi!
Cự Thạch Thú cũng mệt đến lả người, đừng nhìn nó có thể liên tục phát ra cục đá tạp người, nhưng kỳ thật mỗi một viên đều là năng lượng do nó dựng dục ra. Mà hễ là năng lượng thì đều sẽ có lúc tiêu hao. Nó cũng không buồn giãy dụa khỏi vũng bùn nữa, ít ra thì vẫn còn giữ được sức lực bản thể. Nhìn thấy nhân loại đối diện đã sắp nỏ mạnh hết đà thì nó cười hả hê:
“Nhân loại! Bản thú khâm phục ngươi có thể chống chọi với ta lâu như vậy! Nhưng thể chất giữa người bình thường và yêu thú vẫn có sự cách biệt lớn lao. Cho nên ngươi không phải là đối thủ của ta đâu. Dừng cương trước bờ vực và cút ra khỏi nơi này. Bản thú nể tình ngươi là người đầu tiên có thể câu thông với ta và chịu đựng lâu như vậy nên tha cho ngươi một mạng!”
Thật ra, trong lòng Tịch Thần có chút khó hiểu, con yêu thú này cũng không muốn giết hay ăn thịt nàng, mà hành động của nó giống như là bảo vệ đồ vật trong lãnh địa, không cho người ngoài nhúng chàm, nên mới đuổi nàng đi ra ngoài. Rốt cuộc là bên trong có thứ gì mà phái ra con yêu thú lợi hại như vậy đi trấn giữ?
Nhưng, nếu chỉ bằng như vậy mà đã khiến nàng thấy khó mà lui thì nó lầm rồi. Đã từng có người nói với nàng, tính tình của nàng cố chấp ương ngạnh, một khi đã hứng thú với thứ gì thì cho dù có mười con trâu cũng không kéo lại được.
“Ngươi một mực chắc chắn ta không đấu lại ngươi sao? Hay là chúng ta cá cược đi, nếu ta thắng được ngươi thì ngươi phải đi theo chỉ đường cho ta...” Tịch Thần ngẩng đầu, nhướng mày khiêu khích nhìn con yêu thú ở đối diện.
“Ta mắc cái gì phải cá cược với nhân loại ti tiện như ngươi. Ta thừa biết lòng tham của các ngươi, không phải là muốn dụ ta trở thành khế ước thú của ngươi sao? Ngươi còn non lắm! Bản thú đã sớm nhìn thấu lòng người.” Cự Thạch Thú tự cho là mình đã đoán được ý đồ của Tịch Thần nên khinh miệt liếc mắt.
Mà Tịch Thần lại chỉ lộ ra vẻ mặt cười như không cười, khinh miệt trở lại:
“Nói cho ngươi, ta đã sớm có khế ước thú rồi. Không cần thêm một con vật xấu xí như ngươi. Mỗi ngày nhìn đều thấy cay đôi mắt! Tác dụng của ngươi cùng lắm thì chỉ là người dẫn đường thôi.”
Cự Thạch Thú bình sinh hận nhất là người khác nói nó xấu, nó xấu chỗ nào chứ, ít nhất thì cũng là mắt hạt điều, vảy bạc long lân đó thôi. Vì thế nó táo bạo gầm lên:
“Mẹ nó! Nhân loại ngươi muốn chết! Dám nói bản thú xấu, bản thú phun đá tạp chết ngươi!”
Dứt lời, thì một vòng công kích mới lại bắt đầu. Hơn nữa, vòng công kích lúc này đây đã hỗn loạn thêm sự giận dữ đến đỉnh điểm.
Tịch Thần nghiêm túc ứng đối, trải qua mấy câu trò chuyện với nó, nàng đã có thời gian hồi phục một ít ma lực, cho nên nàng muốn biến bị động thành chủ động, cắt đứt tình trạng giằng co này.
Nàng cong khóe môi, ánh mắt lướt qua một tia giảo hoạt, chú ngữ sắp đặt nhanh chóng hình thành, vòng sáng đỏ rực trên ma trượng hiện lên, “bùm” một tiếng trào ra như núi lửa.
Khóe miệng của Tịch Thần buông một chữ: “Bạo!”
Ngay tức khắc, vệt đỏ từ trong hạt châu bay ra, tựa như những hạt thủy tinh đỏ, nhưng khi bắt gặp không khí thì chúng nó phồng lớn lên như một quả khinh khí cầu. Tịch Thần điều khiển chúng nó luồn lách bay qua những hòn đá, nhanh chóng tiếp cận Cự Thạch Thú.
Và rồi, trong sự kinh ngạc nơi đáy mắt của nó, vệt đỏ từ từ lớn lên, căng phồng rồi nổ ra hóa thành những ngọn lửa đỏ nóng rực. Những ngọn lửa nhỏ gộp lại cùng nhau hóa thành biển lửa, đổ ập xuống vũng bùn nơi đang giam cầm Cự Thạch Thú, hừng hực thiêu đốt thân thể của nó.
Chiêu thức này khiến cho Cự Thạch Thú trở tay không kịp. Phía dưới là vũng bùn, mặt trên là biển lửa làm cho nó hết đường xoay sở, nó càng giãy dụa thì sơ hở để lộ càng nhiều. Biển lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng lớn.
Ngao! Ngao! Ngao!
Cự Thạch Thú quằn quại vùng vẫy, mặc dù lực phòng ngự của nó cường đại, nhưng cho dù là sắt thì cũng bị lửa nung, chứ đừng nói là lớp vảy đá bình thường chưa qua cường hóa của nó. Kết quả, sau hai lớp công kích trọng điệp, thì lớp vảy bên ngoài của nó đã cháy khét và tróc ra từng mảnh. Biển lửa thẳng tiến công vào lớp da bên trong của nó, sưng tấy một mảnh.
Cự Thạch Thú rốt cuộc cũng hoảng sợ, kêu rên thảm thiết:
“Dừng lại!!! Nhân loại ngươi mau dừng tay. Ta đồng ý... ngươi thắng rồi! Ta chấp nhận đi theo chỉ đường cho ngươi. Ngươi mau thu hồi pháp thuật đi.” Cứ cái đà này thì sinh mệnh của nó cũng bị uy hiếp mất.
Vì một lời dặn dò mờ mịt trong ký ức truyền thừa mà bắt nó phải đánh đổi cả sinh mạng thì sao nó có thể đồng ý?
Cái gì cái, mạng sống vẫn là quan trọng nhất! Còn lời hứa, sứ mệnh gì đó quên đi thôi!
Nó còn là một bảo bảo chưa trưởng thành, gánh trách nhiệm gì chứ.
Tịch Thần không nghĩ tới tiết tháo của nó vậy mà lại rớt nhanh như vậy. Nhưng nàng cũng thu hồi pháp thuật, thấy nó ngã oạch xuống đất, thở phì phò từng cơn.
Lúc này mới phát hiện, vảy của nó đều đã cháy đen hết cả.
Thấy nàng đi tới, nó cũng không có phản ứng gì, nằm chết trân thở dài.
Tịch Thần nhướng mày, móc ra một chai thuốc rồi ném cho nó, lạnh lùng nói:
“Uống vào để trị thương thế. Nhanh lên! Còn dẫn đường cho ta nữa!”
Cự Thạch Thú lộ ra một ánh mắt kinh ngạc, thật không ngờ nàng còn tử tế như vậy, nhưng sự kiêu ngạo của yêu thú không cho phép nó cúi đầu, nó hầm hè vài giây rồi mới âm trầm nói:
“Hừ! Lần này là ngươi may mắn thôi. Ngươi có thể thắng được ta, nhưng những sinh vật lợi hại trong kia, một đầu ngón tay là có thể nghiền chết ngươi được.”
Tịch Thần nhún vai tỏ vẻ không sao cả, lạnh lùng nói:
“Vậy nên người dẫn đường như ngươi có trách nhiệm không dắt ta đi bậy bạ. Nếu gặp được yêu thú ta không đối phó được thì ta bắt buộc phải đem ngươi ra làm lá chắn rồi thoát thân!”
“Vô sỉ!” Cự Thạch Thú trợn mắt há mồm, chửi thầm một tiếng.
“Ngươi không phục?” Tịch Thần nghiêng đầu, ánh mắt lạnh căm căm nhìn nó rồi hỏi.
Cự Thạch Thú gục đầu xuống, ra vẻ chán chường nói:
“Không có!”
Tịch Thần nghe vậy thì không nói nữa, dẫn đầu đi trước. Cự Thạch Thú bất đắc dĩ phải lê lết thân thể đi theo sau.
Nó muốn về ngủ, không muốn làm người dẫn đường và lá chắn!