Tầm Thần Ký

Chương 30: Tử Sắc Yêu Nhện (1)



Huyệt động tối tăm chật hẹp với những hương vị thối rữa và tanh tưởi đến gay mũi được phất lên từ những bãi chất lỏng nhơ nhớp đặc sệt dưới mặt đất. Và thỉnh thoảng đâu đó lại hiện lên một ngón tay hay một khúc xương cẳng nằm hoảng loạn giữa đống vật chất nhầy nhụa đó. Cảnh tượng u tối và ma mị hệt như trong phim kinh dị.

Tịch Thần mê mang mở mắt, muốn nhìn rõ xung quanh nhưng lại chợt phát hiện có một tấm màn gì đó bao bọc lấy khuôn mặt và toàn bộ cơ thể của nàng, bó rất chặt chỉ chừa một khe ở lỗ mũi đủ cho nàng có thể hít không khí và không chết ngay lập tức được. Một mùi hương kỳ dị xộc vào mũi miệng khiến cho dạ dày quay cuồng như kẻ say sóng. Tịch Thần không biết tình huống hiện tại là thế nào, nhưng cảm giác bị bó không kẽ hở như vầy khiến cho nàng rất khó chịu và bức bối. Vì thế nàng nhanh chóng điều động ma lực vận lên đầu ngón tay, thử đưa tay muốn chọc thủng tấm màn kia.

Trực quan đầu tiên khi đụng đến nó là dẻo dai và độ đàn hồi rất tuyệt, lực co dãn mượt mà như tơ lụa, nàng dùng đến một phần sáu ma lực mà nó không mảy may sức mẻ dù chỉ một chút.

Tịch Thần híp mắt lại, không còn mang tâm thái khinh thường nữa, mà nghiêm túc đối đãi với nó. Lúc này đây nàng dùng tận nửa thành ma lực, mới khiến tấm màn kia rách toạc ra một đường nhỏ, sau đó nàng đưa cả hai tay cùng lúc dùng sức và xé nó ra khỏi người mình.

Nhìn tấm màn mỏng manh như không có trọng lượng, ấy vậy mà nàng phải ngốn hết sức lực mới có thể kéo nó ra được. Nhìn một đống bùi nhùi trắng cầm ở trên tay, Tịch Thần không khỏi nhíu mày kinh ngạc.

Đây là... tơ nhện sao!?

Danh từ bí hiểm xuất hiện trong đầu khiến cho Tịch Thần không khỏi cảnh giác lên, vội vã cất tạm đống bùi nhùi vào ma pháp hộp rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Trước tiên nhìn đến là một vật thể to lớn nằm cách bên phải nàng không tới nửa mét, không phải cự thạch thú thì còn ai vào đây nữa?

Chỉ là trạng thái của nó không kém hơn nàng là mấy, tơ nhện quấn từ đầu đến chân, muốn nhúc nhích cựa quậy đều không được, cả người đều bị bó thành hình tròn như cái bánh bao.

Tịch Thần khẽ thở dài, nhớ tới cảnh tượng nó từng giúp nàng chống chọi với bão cát, nên nàng hiện tại cũng không thể bỏ rơi nó được.

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hơn nữa nàng còn phát hiện khi công kích từ bên ngoài thì độ đàn hồi của tơ nhện lại không đáng sợ bằng khi bị bó lại. Đáng lẽ nàng có thể dùng hỏa thiêu rụi cho nhanh, nhưng một mặt sợ ngộ thương cự thạch thú, một mặt lại luyến tiếc loại tài liệu hiếm có này, nên Tịch Thần tỉ mỉ kiên nhẫn sử dụng kim hệ ma pháp rọc từng chút một, trải qua nửa giờ mệt mỏi thì cũng giải cứu xong cự thạch thú đáng thương và thu hoạch thêm một đống bùi nhùi gấp năm lần lúc nãy.

Làm xong mọi chuyện, Tịch Thần mới ngồi quỳ mà thở hồng hộc, đưa ta lay động thân thể to đùng của con quái thú:

“Thạch thú! Ngươi mau tỉnh! Tỉnh dậy nào. Không sao chứ?”

Cự thạch thú nặng nề mở ra cặp mắt xanh biếc, trong đó thoáng qua phòng bị xen lẫn mỏi mệt, đợi thấy rõ người trước mặt là ai thì nó mới hơi thở phào trong lòng. Cứ việc người thiếu nữ này từng đánh nó tan nát thảm thương, còn vô nhân đạo mà uy hiếp nó, nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy nàng khác biệt so với những kẻ tham lam mà nó từng gặp. Chẳng lẽ là bởi vì, nó không nhìn thấy dục vọng trong đôi mắt của nàng?

Một phàm nhân, có thể làm được vô dục vô cầu đến tuyệt đối sao?

“Ta không sao! Đây là nơi nào vậy?” Trong lòng nó nghĩ nhiều lắm, nhưng không hề nói ra, mà là cất giọng khàn khàn hỏi.

Tịch Thần nhìn hoàn cảnh xung quanh, lắc đầu: “Không biết!”

Ngay cả cự thạch thú cũng không biết, thì nàng sao có thể tinh tường.

Cả hai im lặng trong chốc lát, Tịch Thần nhớ đến cái gì, nhìn cự thạch thú một hồi rồi hỏi:

“Ngươi có thể thu nhỏ hình thể của mình không? Chúng ta đến hoàn cảnh xa lạ này, chưa biết được đường đi nước bước thế nào. Mà kích thước của ngươi quá lớn, dễ trở thành mục tiêu nhằm vào!”

Cự thạch thú thoáng trầm ngâm, cảm thấy lời của Tịch Thần cũng có lý, nên lần đầu tiên không vội phản bác mà thỏa hiệp nói:

“Đương nhiên là có thể!”

Vừa nói xong, không đợi Tịch Thần hối thúc thì nó đã tự giác co rút hình thể lại, hóa thành trạng thái tự vệ.

Tịch Thần nhìn con vật khá giống tê tê sau khi thu nhỏ thì mạc danh cảm thấy đáng yêu hơn nhiều. Vừa nhìn, nàng vừa cảm thán:

“Rốt cuộc cũng nhìn thuận mắt được chút xíu. Không xấu đến nỗi hủy thiên diệt địa!”

Cự thạch thú nhận ra ý châm biếm trong câu nói nên hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều nói:

“Cũng chỉ có mình ngươi với thẩm mĩ kỳ quái mới chê bản thú xấu. Bản thú nào có xấu đâu chứ. Ta đi đến đâu là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả đồng loại cũng phải vui mừng! Hừ! Nữ nhân không có mắt thưởng thức!”

Tịch Thần nhướng mày, hơi bất ngờ vì trình độ tự luyến của một con yêu thú lại cao đến từng này, khiến cho nàng phải cười khẽ chế nhạo:

“Thế thì còn phải xem lại, người kia là người gì, hoa kia là hoa chi, và thú kia có giống loài gì nữa. Cổ nhân có câu: nồi nào úp vung nấy, chỉ có kẻ tám lạng và người nữa cân thôi...”

“Ngươi...” Cự thạch thú tức muốn hộc máu, dậm chân xuống đất rồi trừng mắt hầm hè, nhưng bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng như nước của người nào đó thì nó bất lực rồi.

Tức chết nó! Tức chết nó rồi! Nữ nhân này thật đáng giân, không những đánh giỏi mà mắng chửi người... à không, mắng chửi thú cũng không mang theo một chữ thô tục.

Nó không cãi nổi nàng... ô ô ô!

Tịch Thần mặc kệ nó khóc lóc ỉ ôi, nàng cảm thấy không thể ở lại nơi này quá lâu nên xoay người rời đi.

Cự thạch thú càn quấy một hồi nhưng không được an ủi, thế là nó phải tự vực dậy mình, phóng một cái vèo lên vai của Tịch Thần, dùng móng vuốt giày xéo áo bào của nàng một hồi cho hả giận:

“Hừ! Cho ngươi chê ta xấu này, ta sẽ làm quần áo của ngươi nhăn nhó khó coi! Nữ nhân đáng giận!”

“Đi xuống!!!” Bước chân đứng khựng lại, Tịch Thần không vui nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm như dao liếc con yêu thú làm càn nào đó.

Đáy lòng của cự thạch thú hơi run lên, mạc danh cảm thấy ánh mắt kia rất đáng sợ, như muốn băm nó ra vậy.

Nhưng nó là ai chứ? Nó là cự thạch thú lì lợm lì đòn, sao có thể vì một ánh mắt mà sợ hãi. Thế là nó kiêu ngạo hất đầu, trực tiếp nằm bò trên vai của Tịch Thần, bốn cái chân trực tiếp bấu lấy và vòng qua cổ nàng, nó hí hửng khiêu khích:

“Còn lâu bản thú mới đi xuống! Có giỏi thì ngươi ném ta ra nha! Nếu ngươi có thể chấp nhận quần áo mình bị làm hỏng thì cứ làm như thế!”

Tịch Thần không những không giận mà còn cười, ý vị thâm trường nhìn cự thạch thú:

“Vai của ta cũng không phải là dễ nương tựa đến thế. Một khi ngươi đã ngồi lên rồi thì sau này đừng hòng mà bước xuống!”

Cự thạch thú không cho là đúng, nhắm mắt lẩm bẩm:

“Ngươi còn có thể làm thịt bản thú chắc? Xì!”

Nó hiện tại cảm thấy ở trên người nàng khá là thoải mái, giống như có một đoàn năng lượng luôn vây quanh, khiến nó có một chút mê muội.

Tịch Thần chỉ cười không nói, sau này nó sẽ hiểu được ý nghĩ khi ngồi trên vai nàng là gì. Đối với con vật kiêu ngạo này, nàng rất mong chờ khi nó tự nguyện mở miệng nói ra câu kia.

Chỉ là, nàng lại nhớ đến Cầu Cầu rồi! Vị trí đó, vốn là của nó mới phải...

Một người một thú men theo con đường nhỏ trong huyệt động đi về phía trước, càng đi sâu vào trong, Tịch Thần càng cảm thấy nơi này tràn ngập cổ quái.

Không nói rõ được là cổ quái ở nơi nào, nhưng mà nàng không dám thả lỏng, một đường luôn căng thẳng thần kinh.

Đi tới rồi một ngã ba nọ, nhìn trước mặt xuất hiện ba ngã rẽ tối om như mực khiến cho trái tim của Tịch Thần chợt nhảy thình thịch lên mạnh mẽ và chân mày nàng không khỏi nhíu lại thật sâu.

Đó là trực giác của sự nguy hiểm đang kề cận!

Ngay lúc này, tinh thần lực của nàng lại cảm nhận được những động tĩnh khác thường động tĩnh, nó truyền tới từ con đường trung gian.

Nàng hơi nghĩ ngợi rồi nhấc chân đi vào đó.

Con đường này rất hẹp, chỉ có thể đủ chứa hai người trưởng thành đi ngang nhau, hai bên vách đá lởm chởm sắc nhọn bởi những thạch nhũ nhô ra bên ngoài, từ trong khe hở còn chảy ra những chất dịch đặc sệt đen ngòm, hệt như cái thứ mà nàng đã nhìn thấy từ dưới đất của hang động kia.

Tịch Thần tận lực tránh đi chúng nó, cũng không chủ động chạm vào.

Đi khoảng mười phút sau, nàng phát hiện con đường ngày càng rộng lớn thong thả, xuất hiện trước mặt là một cái không gian thạch động khác.

Trong động cũng không lớn, nhìn vào thấy ngay, cho nên Tịch Thần phát hiện ở mỗi góc động, chất khoảng mấy cái bao con nhộng, bị quấn chặt chặt chẽ bởi tơ nhện. Mũi miệng hình thái lõm ra bên ngoài đủ để cho nàng nhận ra, tất cả đều là nhân loại và họ còn sống.

Nàng không khỏi hít hà một hơi, có một suy đoán dần dần chứng thực trong đáy lòng.

Sắc mặt của nàng không khỏi ngưng trọng, cảnh giác cảm nhận xung quanh, nàng phóng nhẹ bước chân tới gần những bao con nhộng kia.

Nàng thử đưa tay cảm nhận, chỉ là tay vừa chạm đến sợi tơ bên ngoài thì biến cố đột nhiên xảy ra…

Trong không khí có vật gì đó chuyển động, trong vách tường vụt bắn ra mấy chục sợi tơ nhiều màu như những con rắn, tốc độ nhanh đến kinh người. Những sợi tơ đó ở trên không trung đan dệt thành một cái lưới to bảy màu rồi hướng đầu của Tịch Thần chụp xuống.

Cự thạch thú trừng mắt, bám chặt móng vuốt vào cổ áo của Tịch Thần rồi run lẩy bẩy:

“Chết chắc! Chúng ta lần này chết chắc! Bão cát chết tiệt lại đưa chúng ta đến ngay sào huyệt của Tử Sắc Yêu Nhện. Số của bản thú sao lại khổ như thế chứ, vừa thoát khỏi hang sói thì vào ngay hang hổ. Ô! ô! ô!”

“Câm miệng!” Tịch Thần cảm thấy thanh âm gào khóc bên tai này thật phiền phức, cho nên gắt gỏng quát nạt một tiếng.

Thấy cự thạch thú long lanh nước mắt, đưa một móng tay lên bịt miệng khụt khịt và dáng vẻ hoảng sợ thì Tịch Thần vừa tức lại vừa buồn cười.

Mẹ nó! Đầu năm nay yêu thú thành tinh hết rồi à!? Cái dáng vẻ như tiểu cô nương bị sàm sỡ này rốt cuộc là theo tú bà của lầu xanh nào học được? Tởm chết đi được.

Bên tai rốt cuộc thanh tịnh, Tịch Thần lo tập trung tinh thần để chiến đấu.

Mắt thấy tấm lưới sắp sửa ập xuống, nàng nhanh chóng sử dụng [Tật Phong Thuật] hóa thành tàn ảnh chạy ra vòng vây. Vòng một vòng lớn đến các góc, đem tinh thần lực tròng lên các bao con nhộng rồi thu hồi vào trong Ma Pháp Hộp.

Động tác vừa xong, nàng lại chạy vọt ra cửa chính, với mong muốn đường cũ phản hồi.

Cái lưới ập xuống nhưng không bắt được người, nó như có linh tính tự động tách nhau ra, hóa thành những sợi tơ chằng chịt, tốc độ như gió truy đuổi theo Tịch Thần.

Chúng nó giống như đoán được ý đồ của nàng, một vài con nhện từ kẽ hở vọt ra, trườn tới của động và dùng tơ tằm phong bế thành cái kén, khiến cho nàng muốn cố chấp vượt ra đều không được.

Tịch Thần sắc mặt tối sầm xuống, thần kinh banh chặt, ma pháp trượng đã thủ sẵn ở trên tay.

Nàng phóng ra những quả cầu lửa với kích thước to bằng nắm tay lần lượt thiêu đốt những sợi tơ truy đuổi sau lưng mình, nề hà sợi tơ nhiều lắm, thiêu hết cái này lại có cái khác toát ra, nhiều vô số kể.

Nàng còn chú ý tới, trong vách tường của hai bên thạch động còn ào ào chảy ra chất dịch đen ngòm, mùi hôi tanh tưởi không chịu nổi.

Chất dịch màu đen lan tràn đến dưới chân, Tịch Thần nhanh chóng dựng lên xung quanh mình bởi một vách ngăn hậu thuẫn hệ mộc.

Tại sao không dùng hệ khác mà phải là hệ mộc?

Bởi vì Tịch Thần không biết được chất dịch này có thuộc tính gì, những hệ khác quá nguy hiểm, lỡ như sinh ra bài xích thì người chịu phản phệ chỉ có thể là nàng.

Ngược lại, mộc hệ tính chất ôn hòa, lại sinh sôi không ngừng, có thể chống đỡ trong một thời gian.

Ngay khi chất dịch tiếp xúc với hộ thuẫn hệ mộc thì cả hai cọ xát nhau phát ra tiếng vang xì xèo giống như phản ứng hóa học, chất dịch muốn ăn mòn hộ thuẫn và tấn công đến nàng.

Cũng may, hộ thuẫn là mộc hệ, có được sinh cơ bừng bừng và liên tục phát triển, nó cùng chất dịch màu đen đối chọi khắc nghiệt, không ai nhường ai.

Tịch Thần thấy vậy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nàng hiện tại có thể toàn tâm toàn ý đối phó với nguy cơ sắp tới.

Chỉ tiếc, nhược điểm duy nhất của mộc hệ là tiêu tốn quá nhiều ma lực, còn phải liên tục kéo dài. Có nghĩa là, nó liên tục tỏa ra sinh cơ bao nhiêu, nàng tiêu tốn ma lực bấy nhiêu.

Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều không ưa thích sử dụng ma pháp hệ Mộc.

Hiện tại sử dụng, tuyệt đối là tình cảnh nan kham!

Chỉ thấy những sợi tơ kia bao bọc khắp xung quanh, hình thành một tòa lưới nhà giam, đem nàng vây ở bên trong.

Từng điều khí thế từ trong sợi tơ phóng thích ra uy mãnh dị thường.

Biểu cảm của Tịch Thần nghiêm túc tuyệt đối, nàng giơ lên ma pháp trượng, phóng thích thuật pháp mang tên [Diêm Sát].

Ánh lửa ngùn ngụt dâng lên, hỏa diễm cực nóng hình thành một vòng cung cắt ngang ra bên ngoài, thiêu đốt muôn ngàn sợi tơ.

Sợi tơ mỏng manh, chịu không nổi hỏa diễm hung tàn như thế, tức khắc hóa thành tro bụi tiêu tán trong không khí.

Không khí thoáng rộng rãi chút ít, cảm giác áp bách dần dần thu nhỏ lại, nhưng Tịch Thần cũng không vì vậy mà thả lỏng.

Chính chủ còn chưa có ra tới đâu!

Không cho nàng có thời gian chuẩn bị lâu hơn, từ trong các ngóc ngách của tường đá đã chui ra vô số con nhện bảy màu.

Thân hình của chúng nó cao bằng nửa con người, dưới thân có sáu cái chân gâp ghềnh mảnh khảnh, toàn thân từ trên xuống dưới luân phiên bảy loại màu sắc, giống như bảy sắc cầu vồng, hai con mắt ti hí như hạt dẻ, dưới bụng còn có những chấm li ti đỏ nhỏ bằng hạt đậu.

Chúng nó có tốc độ rất nhanh, không qua mấy phút đã bò đến cách xa nàng ba bước, đem nàng bao kín, không chừa một tia kẽ hở.

Nhìn một đám nhện yêu bảy màu, Tịch Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm tột cùng.

Tử sắc yêu nhện đồng loạt nâng lên cái bụng lộ ra những chấm đỏ, chúng nó ưỡn người ra sau, từ trong những chấm đỏ đó phụt ra những sợi tằm ti màu trong suốt và bắn thẳng đến Tịch Thần.

Tịch Thần chống quyền trượng ở tại chỗ rồi lấy đà nhảy lên không trung, xoay một vòng, vừa lúc những sợi tằm ti đó sát dưới chân nàng đi qua, công kích đến đồng bọn của chúng nó ở đối diện.

Chỉ thấy tử sắc yêu nhện bị công kích, trong miệng phát ra từng âm tiết chói tai rả rích, tằm ti trong suốt xuyên thẳng qua bụng của những con đi đầu và định trụ luôn mấy đồng bọn ở phía sau. Không qua mấy giây, chúng nó đồng loạt ngã xuống và tắt thở, trong thân thể chảy ra máu huyết màu xanh lục nhạt.

Những đồng bọn đứng kế bên thấy vậy, không có chút nào thương tiếc, ngược lại dùng sáu cái chân của chúng nó đem thi thể đã chết bỏ vào trong miệng rồi nhai “rộp rộp”.

Tịch Thần toàn bộ quá trình nhìn thấy tất cả, trong ngực dâng lên từng cơn buồn nôn, không phải sợ hãi mà là ghê tởm.

Huyết tinh thảm trạng nàng đều thấy qua, huynh đệ tương tàn nàng cũng thấy qua, nhưng cảnh tượng như vậy, nàng còn là lần đầu tiên gặp gỡ.

Quá tàn nhẫn, vô nhân tính!

À không, là vô thú tính.

Càng đáng sợ hơn là những sợi tằm ti trong suốt kia, nhìn mảnh khảnh nhưng sắc bén dị thường, nếu bị nó cắt qua da thịt thì không mất mạng cũng phải bị thương nặng.

Biểu tình trên gương mặt nàng trầm trọng hơn nhiều. Còn cự thạch thú thì đã run như cầy sấy, không dám phát ra âm thanh. Một mực bám chặt cổ áo của Tịch Thần sợ bị ném xuống làm tấm lót.

Tịch Thần đứng tại chỗ nâng lên ma pháp trượng, trong miệng thì thầm lẩm nhẩm không ngừng, lát sau ma pháp trượng sáng lên một vệt màu xanh quang mang, quang mang hướng bên ngoài nhanh chóng lan tràn.

Răng rắc!

Phạm vi cách nàng năm mét, tất cả sinh vật đều biến thành khắc băng, hàn khí từ trong đó tỏa ra lạnh cả người.

Tịch Thần nhìn mười mấy khối sinh vật đã kết thành băng tượng, liên tiếp phóng ra thuật pháp [Lưỡi dao gió]. [Lưỡi dao gió] cắt qua không khí, đem khối băng cắt thành từng mảnh rớt tan nát trên mặt đất.

Tử sắc yêu nhện lúc này cũng hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng làm ra phản ứng, chúng nó tụ lại cùng nhau, bắn ra tằm ti trong suốt kết thành một tấm lưới to ngăn chặn ở trước mặt chúng nó. Lưỡi dao gió cắt vào lưới tằm ti, giống như là chạm vào tường đồng vách sắt, kêu leng keng không ngừng.

Cuối cùng, tấm lưới không chút tổn thương, mà lưỡi dao gió bởi vì không có ma lực cung ứng, tiêu tán trong thiên địa.

Tịch Thần híp mắt, hơi thở chìm xuống!

Khó chơi rồi đây.