Duyên phận là thứ kì diệu nhất, nó đã đưa chàng và nàng đến với nhau. Cứ như vậy, hai con người một mối duyên quấn quýt suốt ba kiếp. Ba kiếp trùng phùng, hoa nở sánh đôi kết duyên cùng nhau nhưng cớ sao hoa chưa kịp thắm đã vội tàn úa, hạnh phúc mới chớm nở đã biến mất? Phải chăng đó là trò đùa trớ trêu của số phận với chàng và nàng?
Ở kiếp thứ nhất nàng soi bóng mình trong đôi mắt sóng sánh đào hoa của chàng, mỉm cười nói những lời từ tận đáy lòng: “Duyên phận ba kiếp, bạc đầu không rời”. Ấy vậy mà định mệnh cũng không cho họ hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp thứ hai, chàng và nàng trở thành sư đồ và mối lương duyên vẫn tiếp tục: Chàng nắm lấy tay nàng mỉm cười: “Ước nguyện của nàng cũng là của ta”. Họ đã cùng hẹn thề ước nguyện với nhau nhưng số phận nghiệt ngã vẫn không cho chàng và nàng được bên nhau.
Kiếp thứ ba, nàng biết được thân phận thực sự của mình, đi khắp thế gian để tìm được luân hồi kiếp này của chàng. Nàng vì chàng mà chịu một đao xuyên tới tâm cản. Chàng vì nàng mà chịu hình phạt tra tấn dưới địa ngục, vì không muốn nhìn nàng đau đớn nên thay nàng gánh chịu lôi đạo thiên kiếp. Có phải một ngày trôi qua, chàng lại thích thiếp nhiều hơn một chút?” “Ừ.” “Nếu vậy thiếp sẽ ở bên chàng trọn đời trọn kiếp, không bao giờ lìa xa.” Liệu cuối cùng, tình duyên của họ có được trọn vẹn? Liệu bi thương, đau đớn, khổ sở suốt ba kiếp sẽ kết thúc và mở ra một kết cục viên mãn...