Hoàng cung khôi phục lại vẻ yên bình, dường như chuyện mới xảy ra vừa rồi chỉ là một trò khôi hài, khi trò khôi hài kết thúc thì toàn bộ người cũng đều tản đi.
Cung Vương nhìn về phía Thẩm Ngọc, hồi lâu sau mới thắc mắc hỏi:
“Thẩm tiểu thư, trước đây chúng ta từng gặp nhau phải không?”
Thẩm Ngọc cùng Phương Duệ nhìn nhau một cái, sau đó Phương Duệ đột nhiên cười, ngữ điệu mang vẻ trêu chọc:
“A Ngọc, nàng nhìn xem, không phải chỉ mình trẫm không nhìn ra, đến ngay cả Hoàng bá cũng không nhìn ra.”
Phương Duệ nói xong lời này, Cung Vương mới cẩn thận đánh giá Thẩm Ngọc lại một lần nữa, lập tức hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa như đã nhớ ra gặp Thẩm Ngọc ở đâu.
Cung Vương cười thành tiếng, hắn cảm khái nói:
“Nếu không nói thì bản vương cũng không thể tưởng tượng nổi đây là cùng một người.”
Thẩm Ngọc giả trang chưa bao giờ thất bại, nếu không phải đời trước chính miệng Thẩm Ngọc nói cho Phương Duệ, đoán chừng sống lại một đời, hắn cũng phải đợi đến lúc cởi được y phục trên người nàng, thì mới biết được Thẩm Ngọc không phải là nam nhân.
Thẩm Ngọc chỉ ở lại trong cung một đêm, ngày hôm sau nàng liền trở về phủ, chặt đứt ý niệm hưởng thụ ôm mỹ nhân trong ngực mấy ngày của Phương Duệ.
Sau khi Mai Tuyền Cơ rời khỏi hoàng cung, hắn không lập tức rời khỏi kinh thành, hắn đợi Thẩm Ngọc trở về phủ Thái Bảo, rồi cuộn cục đá nhỏ vào trong mẩu giấy để ném vào cửa sổ phòng nàng.
Lúc Thẩm Ngọc mở giấy ra xem, thấy trên đó viết — “Buổi trưa hôm nay, cửa Nam kinh thành, nói lời tạm biệt.”
Tiêu đề là dấu ấn hình hoa mai và chỉ có Mai Tuyên Cơ mới dùng dấu ấn hình hoa mai để làm tiêu đề người gửi.
Dù nói như thế nào thì Mai Tuyền Cơ cũng là người chân tâm thực lòng, hắn còn giúp Thẩm Ngọc không ít chuyện, nếu đây là lần cuối cùng chào tạm biệt mà nàng còn cự tuyệt thì đúng là không còn gì để nói.
Thập Lý Đình ngoài thành Kim Đô.
“Thẩm Ngọc, lần này từ biệt có lẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, nhưng nếu muội có khó khăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, hoặc tới các cơ sở của Thiên Cơ Lâu đều được.”
Từ trước đến nay Thẩm Ngọc không ghét Mai Tuyền Cơ, chỉ là loại tình cảm này rất khó để nói rõ.
Thẩm Ngọc nhẹ cười một tiếng, nàng nói: “Tuyền Cơ đại ca, nếu Thiên Cơ Lâu gặp khó khăn thì ngươi cũng có thể đến tìm ta.”
Lời Thẩm Ngọc mang ý tứ nếu một ngày Phương Duệ không nhịn được mà ra tay với Thiên Cơ Lâu, vậy nàng sẽ giúp Thiên Cơ Lâu.
Mai Tuyền Cơ cũng cười cười, chỉ là nụ cười này mang theo khổ sở mất mát. Hắn hít một hơi thật sâu, giống như buông bỏ một thứ gì đó.
“Vẫn có chút không cam lòng, nhưng không chấp nhận cũng không được, đổi lại là người khác thì có lẽ cũng sẽ chọn Phương Duệ.”
Mai Tuyền Cơ mặc dù ở Mạc Châu xa xôi, tuy nhiên hắn vẫn biết rõ ràng chuyện trong hoàng cung, hắn tin tưởng Phương Duệ từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Thẩm Ngọc, ngẫm lại chính hắn… những năm gần đây không thiếu mấy chuyện yêu đương nam nữ, chỉ so một điểm như thế là hắn đã thua xa Phương Duệ.
Nói xong, Mai Tuyền Cơ liền lấy một phong thư tín từ trong ngực áo đưa cho Thẩm Ngọc.
“Trước khi đi cũng không có gì để tặng muội, cái này là quà tặng cho đại hôn lễ của muội.”
Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua phong thư trên tay hắn rồi đưa tay ra nhận.
Lấy hiểu biết của nàng với Mai Tuyền Cơ, hắn chắc chắn không tặng mấy loại như kiểu tiền tài kho báu, nàng biết rõ trong phong thư này sẽ là tin tức rất quan trọng.
Thấy Thẩm Ngọc nhận phong thư, Mai Tuyền Cơ cũng không ở lại lâu.
“Ta về đây, đợi đến ngày nào đó ta nghĩ thông suốt và lấy vợ, nhất định thiệp cưới sẽ được gửi đến kinh thành.”
Mai Tuyền Cơ tiêu sái xoay người rời đi, lúc nhảy lên lưng ngựa, hắn còn quay đầu nhìn Thẩm Ngọc lần cuối.
Mặc kệ gió rét tạt vào người, Thẩm Ngọc đứng ở Thập Lý Đình vẫn là chàng thiếu niên không nhiễm bụi trần trong trí nhớ của hắn.
Có lẽ hắn vừa ý Thẩm Ngọc là vì nàng có một loại khí chất tươi mát không nhiễm bụi trần, khiến cho mỗi người có cơ hội tiếp xúc với nàng đều cảm thấy thư thái.
Nhìn bóng lưng Mai Tuyền Cơ càng lúc càng xa, đến tận khi biến thành một chấm nhỏ li ti, Thẩm Ngọc mới thu hồi ánh mắt rồi nhìn phong thư trong tay mình.
Thời điểm mở thư tín, nhìn nội dung trên đó, vẻ mặt nàng trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
Nếu nàng đoán không sai thì thứ Mai Tuyền Cơ cho nàng chính là bản đồ bố trí binh lực của Thái hậu.
Thiên Cơ Lâu quả thật sâu không lường được, nếu là kẻ địch của Phương Duệ thì hại nhiều hơn lợi!
…
Đông đi xuân tới, khoảng cách đến ngày đại hôn cũng chỉ còn lại có hơn nửa tháng. Trừ vụ án của hai tiểu tử nhà họ Vương và nhà họ Hạ được điều tra rõ ràng, trong triều cũng không phát sinh chuyện gì quá lớn, kể cả thế lực đứng về phía Thái hậu hay Phương Duệ cũng ít khi tranh luận trên triều.
Vô luận là trong triều hay là kinh thành, cũng có thể dùng bốn chữ “Sóng yên biển lặng” để hình dung.
Nhưng Phương Duệ lại đặc biệt rõ ràng, hết thảy những thứ này đều là biểu hiện giả dối, bão táp chẳng qua chỉ đang chậm lại mà thôi, và trước khi bão táp kéo đến sẽ thường xuất hiện những sóng gió nhỏ.
Chuyện lập Thẩm Ngọc làm hậu có rất nhiều người không cam lòng, có người thì cố nhịn xuống, có người lại không nhịn được cục tức này, người này không phải ai khác mà chính là Lệ phi.
Lệ phi cho rằng trong cung không còn Hạ phi, như vậy đối thủ có sức uy hiếp lớn nhất với nàng đã không còn, còn Tiêu phi và Thái hậu không ảnh hưởng quá lớn, vì vậy ngôi vị Hoàng hậu chắc chắn sẽ thuộc về nàng.
Nhưng Lệ phi không ngờ rẳng nửa đường lại nhảy ra một người nữ giả nam trang, ẩn núp kín đáo trong triều đình là Thẩm Ngọc!!
Cục tức này làm sao nàng có thể nuốt trôi!
Nuốt không trôi cục tức, Lệ phi bắt đầu tính kế đối phó Thẩm Ngọc, Lệ phi tuy không thông minh nhưng lại đủ tàn nhẫn.
Sát thủ đều đã được chuẩn bị, chưa kịp đi hành thích Thẩm Ngọc thì đã bị cô cô của nàng biết được.
“Cô cô! Tại sao người lại ngăn cản ta, chờ giết được Thẩm Ngọc thì ngôi vị Hoàng hậu sẽ là của ta!” Lệ phi chuẩn bị động thủ lại bị Thái hậu ngăn lại.
Thái hậu liếc Lệ phi một cái, bà hừ lạnh:
“Cho dù Thẩm Ngọc có chết thì ngôi vị Hoàng hậu cũng không thể là của ngươi.”
Lệ phi sững sờ: “Cô cô nói vậy là có ý gì?”
Từ trước đến nay Lệ phi luôn không biết giữ mồm giữ miệng, nên Thái hậu không có ý định nói cho nàng biết kế hoạch vào tháng ba.
“Ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ nghe lời ai gia nói sao? Ngay cả không có Hạ phi, không có Tiêu phi, hay Thẩm Ngọc chết đi, trong cung chỉ còn lại một mình ngươi thì Hoàng thượng cũng tuyệt đối không lập người làm Hoàng hậu.”
Lệ phi mãnh liệt lắc đầu không tin:
“Cô cô! Hoàng thượng sẽ lập ta làm hậu, chỉ cần ta có thể sinh hạ hoàng tử.”
Lệ phi tự lừa mình dối người, Thái hậu không tiếp tục để ý đến nàng nữa, bà chỉ quay sang phân phó với ma ma hầu hạ bên Lệ phi:
“Trông chừng Lệ phi, đừng để nàng ta ra khỏi điện.”
Lệ phi bỗng dưng trừng to mắt, nàng gào to: “Cô cô!!!”
Phương Duệ tất nhiên biết rõ chuyện Lệ phi bị giam lỏng, đồng thời hắn càng tăng cường đội ngũ bảo vệ Thẩm Ngọc.
Tử Thần Điện.
“Bệ hạ, nô tài đã thương nghị xong với Lâu quận chúa, nàng sẽ âm thầm tiếp ứng cho nô tài.”
Trước khi hết năm, Lâu A Cửu nghe theo sự an bài của Phương Duệ, nàng giả vờ trở thành người đứng về phía Thái hậu, kì thực là đi làm gian tế để đem những chuyện nàng biết nói cho Phương Duệ.
Tuy nhiên Thái hậu cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâu A Cửu.
Phương Duệ tiếp tục nhìn bản đồ thành Kim Đô trên mặt bàn, hắn không hề ngẩng đầu lên:
“Ngươi giữ liên lạc với Lâu A Cửu, còn phía Đông Cương trẫm đã giao toàn bộ cho Hoàng bá xử lý, trẫm muốn hôn lễ thành công và người cũng phải được định tội.”
Dung Thái gật đầu: “Nô tài hiểu rõ, ngoài ra toàn bộ Cẩm y vệ đã được an bài thoả đáng.”
Phương Duệ “ừ” một tiếng, sau đó phất tay.
Dung Thái hiểu ý liền lui ra ngoài, lúc đóng cửa điện, hắn nhìn thoáng qua Tử Thần Điện vẫn sáng đèn, sâu kín thở dài một hơi.
Nhớ tới mấy lời Lâu A Cửu nói vào hôm qua, hắn lại tâm phiền ý loạn.
Sau khi hạ chiếu thư, bệ hạ liền để hắn liên lạc với Lâu A Cửu. Tối hôm qua bọn họ gặp nhau ở quán trà, mọi chuyện bàn bạc xong xuôi, đáng lẽ đều phải rời đi thì nàng lại đột nhiên tiến tới gần, rồi dồn hắn đến sát chân tường.
“Ta biết rõ ngươi là thái giám, nhưng mà ta thích ngươi!” Vẻ mặt Lâu A Cửu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi ngay cả sự ngượng ngùng của một cô nương cũng đều không có.
Từ khi trở thành Đại tổng quản, Dung Thái đã biết làm thế nào để nguỵ tranh cho chính mình, hơn nữa từ đó đến giờ cũng chưa có chuyện gì khiến hắn thấy quẫn bách, mà Lâu A Cửu lại dễ dàng làm được điều ấy chỉ bằng một câu nói.
Dung Thái mới nói được hai tiếng “Quận chúa” thì đã bị Lâu A Cửu ngắt lời.
“Ta không quan tâm đến việc nam nhân có hay không có hai lạng thịt kia gắn ở trên thân, ta cũng từng nghĩ tới nếu không gặp được người mình thích thì cả đời cứ sống như vậy, nhưng không ngờ ta lại gặp được ngươi.”
Nghe mấy lời kinh hãi thế tục của Lâu A Cửu… Dung Thái vậy mà không biết phải nói tiếp như thế nào, hắn nhìn Lâu A Cửu hồi lâu rồi xoay người rời khỏi quán trà.
“Này…”
“Đại tổng quản, từ sáng đến giờ ngươi đều liên tục thở dài, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng sao?” Tiểu thái giám chưa từng thấy đại tổng quản thở dài thườn thượt như thế, hắn đã cố nhịn không hỏi.
Đến lúc gặp lại vẫn thấy đại tổng quản thở dài, hắn liền không nhịn được nữa:
Dung Thái lành lạnh liếc tiểu thái giám một cái: “Đi làm việc của ngươi đi.”
Chuyện nữ nhân — nam nhân còn không hiểu được, đừng nói là thái giám như bọn họ.