Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 71: Lâu chủ Thiên Cơ Lâu



Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thẩm Ngọc liền cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại, lúc đến trước cửa doanh trại nàng bị binh lính ngăn lại.

“Người nào muốn ra khỏi doanh trại?!” Thủ vệ quát to một tiếng rồi đưa ngọn đuốc đến gần, đến khi thấy rõ người trước mặt là tâm phúc của Hoàng thượng thì thái độ hắn lập tức thay đổi.

“Thì ra là Thẩm đại nhân. Sắc trời còn sớm, không biết Thẩm đại nhân muốn đi đâu?”

Thẩm Ngọc ngồi trên lưng ngựa nhìn thủ vệ từ trên cao, giọng nói xa cách: “Ta ra ngoài tất nhiên là có chuyện.”

Vẻ mặt thủ vệ lộ vẻ khó xử: “Thẩm đại nhân, giờ còn chưa đến canh ba giờ Mẹo, trừ phi có lệnh bài của bệ hạ… nếu không thì Thẩm đại nhân không thể ra ngoài.”

Thủ vệ vừa dứt lời, Thẩm Ngọc bèn lấy lệnh bài từ trong người rồi giơ lên:

“Hiện tại có thể ra ngoài rồi chứ?”

Đêm qua sau khi Dung Thái nói với nàng tình trạng độc của bệ hạ thì hắn ra ngoài dặn dò những người khác về chuyện bệ hạ say rượu nên đã về doanh trướng nghỉ ngơi.

Thẩm Ngọc nhân sơ hở này bèn lấy trộm đi lệnh bài trên người Phương Duệ, bởi Thẩm Ngọc biết rõ Dung Thái không thể nào lấy lệnh bài cho nàng. Còn nếu chờ đến hửng đông thì có lẽ lúc ấy Phương Duệ cũng tỉnh lại, hắn mà tỉnh thì chắc chắn sẽ không cho nàng một mình đi tìm tung tích của Tuyết Thiềm Thừ, mà sẽ cùng nàng cò kè mặc cả nói có thể đi nhưng nhất định hắn phải đi cùng nàng.

Nhưng bây giờ là lễ hội săn bắn mùa thu nên hắn tuyệt đối không thể rời đi.

Đêm qua sau khi nghe mấy lời của Dung Thái thì Thẩm Ngọc trằn trọc khó ngủ cả đêm, suốt cả buổi tối nàng cứ mở to đôi mắt như chim bồ câu và suy nghĩ đến chuyện Phương Duệ.

“Nếu Thẩm đại nhân đã có lệnh bài từ bệ hạ thì tất nhiên có thể ra ngoài.” Thủ vệ xoay người nói với hai người bên cạnh: “Mở cửa chính để Thẩm đại nhân ra ngoài.”

Cửa lớn doanh trại được kéo ra, Thẩm Ngọc bèn vung roi giục ngựa ra khỏi doanh trại.

Tối qua Thẩm Ngọc đã nghĩ cả đêm, nàng thật sự đã từng thuyết phục chính mình không được có tâm tư gì với Phương Duệ, nhưng đêm qua khi Phương Duệ hỏi nàng có ý hay không có ý với hắn thì nàng đã trả lời là “Có ý”, lúc ấy tim nàng đập mạnh đến nỗi chính nàng cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình.

Nàng nghĩ nhất định nàng có ý với Phương Duệ, điểm này nàng cũng đã sớm nhìn thấy chẳng qua nàng liên tục không thừa nhận mà thôi, còn Phương Duệ lại chính là người bức nàng thừa nhận.

Dung Thái nói nếu như trong vòng mấy tháng tới không tìm được Tuyết Thiềm Thừ thì độc tố trong người Phương Duệ cũng không thể giải được hoàn toàn, độc tố vẫn còn thì tuổi thọ cũng không thể kéo dài… Thời điểm nghe đến đó thì vẻ mặt Thẩm Ngọc cũng có nhiều biến hoá và trong một khắc trầm mặc kia quả thực tim nàng chậm đi nửa nhịp.

Nàng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới một Phương Duệ lúc nào cũng trêu chọc nàng, một Phương Duệ chưa bao giờ nặng lời với nàng, một Phương Duệ luôn xuất hiện đúng thời điểm nàng khó khăn lại có thể yếu ớt nằm trên giường như kia…

Mấy tháng này cho dù biết rõ được tung tích của Tuyết Thiềm Thừ thì cũng phải mất thời gian tìm kiếm, Dung Thái cũng nói hắn đã tăng số lượng người đi tìm nhưng lại không thể quá lộ liễu, vì như thế sẽ đánh rắn động cỏ rồi bị bọn người xấu nẫng tay trên.

Cho nên mỗi khắc trôi qua đều vô cùng quan trọng, chính vì vậy mà nàng không thể đợi được đến lúc lễ hội săn bắn kết thúc mới đi tìm mấy bằng hữu trong giang hồ.

Lần này nơi nàng muốn đến là Mạc Châu — nơi này là vùng ven biển, lại gần đất liền nên nơi đây không chỉ phồn hoa tấp nập mà tin tức còn linh thông, đồng thời cũng là nơi có nhiều nhân sĩ giang hồ hội tụ nhất.

Từ núi Tây Lệ đến Mạc Châu không thể đi đường bộ liên tục mà còn phải di chuyển bằng thuyền, hành trình mất khoảng bảy ngày, tính cả đi cả về rồi cả thời gian ở lại Mạc Châu thì tối thiểu nàng cũng phải mất khoảng hai mươi ngày.

Thẩm Ngọc rời khỏi khu săn bắn được hai canh giờ thì Phương Duệ mới biết được chuyện này.

Mới vừa tỉnh dậy, đầu Phương Duệ còn có chút đau nhức khó chịu, hắn từ trên giường ngồi dậy rồi day day huyệt thái dương, đột nhiên nhớ tới một màn đặc sắc vào đêm qua là khoé miệng hắn liền nhếch lên, mùi thơm ngào ngạt của Thẩm Ngọc dường như còn bao quanh người hắn khiến cho những đau đớn kia không đáng là gì.

Nhớ đến đáp án của Thẩm Ngọc là tâm tình hắn lại sung sướng, hắn tính toán đợi đến sau giờ ngọ ngày hôm nay sẽ mang Thẩm Ngọc vào trong rừng đi dạo để hai người có thời gian riêng tư.

Xuyên qua tấm bình phong Dung Thái có thể nhìn thấy mơ hồ bóng dáng Phương Duệ đang ngồi dậy, hắn liền rót chén nước ấm rồi bưng đến trước mặt Phương Duệ.

“Bệ hạ uống chén nước ấm cho tỉnh táo.”

Phương Dụệ đứng lên, hắn cầm lấy ly nước ấm trong tay Dung Thái rồi nhấp một ngụm, sau đó hỏi Dung Thái:

“Đêm qua lúc trẫm say là Thẩm Ngọc đỡ trẫm về sao?”

Dung Thái bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi đáp lời: “Bệ hạ, người vẫn nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn đi.”

Phương Duệ sững sờ, hắn nửa nghi nửa ngờ nhìn về phía Dung Thái: “Đêm qua trẫm lại phát độc sao?”

Dung Thái gật đầu: “Thẩm đại nhân mặc dù không nói gì nhiều nhưng sắc mặt tái nhợt, có thể nhìn ra là cực kỳ lo lắng cho bệ hạ.”

“Ngươi đem tình huống thật sự của trẫm nói cho Thẩm ái khanh?”

Dung Thái lại gật đầu.

Ánh mắt Phương Duệ trở nên phức tạp, hắn vốn tưởng mình còn thời gian hai năm để từ từ tìm thuốc giải, nhưng hắn phát hiện ra mọi chuyện đời này diễn ra nhanh hơn đời trước một, hai năm. Ngay cả lần phát độc gần đây cũng diễn ra sớm hơn đời trước một năm.

Hắn hiểu rõ nếu không nhanh chóng tìm được thuốc giải trong thời gian này thì sau khi độc ngấm vào cơ thể ngày càng nặng cũng là lúc hắn chỉ còn chút hơi tàn. Để giải hoàn toàn độc tố trong cơ thể hắn thì phải tìm được Tuyết Thiềm Thừ để điều chế thuốc giải.

Hắn không phải là thần tiên, chẳng qua hắn được ông trời ưu ái cho sống lại là một người phàm mà thôi, nếu đã là người phàm vậy thì không thể tránh khỏi bệnh tật.

Nhưng nếu biến thành một con ma ốm… vậy có lẽ Thẩm Ngọc cũng sẽ ghét bỏ hắn.

Phương Duệ sửa sang lại quần áo rồi hỏi:

“Có tin tức của Tuyết Thiềm Thừ chưa?”

Dung Thái yên lặng hồi lâu, sau đó trả lời:

“Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhất định không chịu nói tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.”

Phương Duệ híp mắt, giọng điệu hoài nghi:

“Có phải tin tức trẫm muốn Tuyết Thiềm Thừ để giải độc đã bị lộ rồi hay không?”

Phương Duệ thật sự hoài nghi Lâu chủ Thiên Cơ Lâu kia so với nữ nhân còn thích bát quái hơn, có lẽ người này biết rõ nhu cầu cấp bách tìm được Tuyết Thiềm Thừ của hắn nên mới nhất quyết không nói tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.

Cái gọi là Thiên Cơ Lâu chính là một tổ chức thu thập tin tức cực kỳ linh thông, người của Thiên Cơ Lâu có thân phận từ lớn như người trong nội viện hoàng cung cho đến nhỏ như tên ăn mày cuối phố. Thiên Cơ Lâu gồm 36 phân lâu, 368 các và 1068 phân các. Các phân các của Thiên Cơ Lâu trải rộng khắp thiên hạ, người trên giang hồ đều nói chuyện trên giang hồ — Thiên Cơ Lâu không thể không biết, ngay cả bí mật trong hoàng cung — Thiên Cơ Lâu cũng có thể tra ra.

Nhưng chẳng mấy ai biết thật ra Phương Duệ cùng Lâu chủ Thiên Cơ Lâu là Mai Tuyền Cơ lại có một mâu thuẫn rất lớn, mâu thuẫn này không phải gì khác mà là vì một nam nhân có tên Thẩm Ngọc.

Người ta thường nói “Nam sắc hoạ thuỷ”, nếu câu này đặt trên người Thẩm Ngọc thì cũng không hề ngoa.

Thiếu niên thông tuệ luôn thích tìm tòi khám phá, lúc trước Phương Duệ, Thẩm Ngọc và Dung Thái vì muốn điều tra vụ án mạng moi tim mà đã xông nhầm vào Thiên Cơ Lâu. Thiên Cơ Lâu cao thủ trùng trùng điệp điệp, dù Phương Duệ cùng Dung Thái đều có võ công cao cường nhưng phải mang theo một người hoàn toàn không biết võ công như Thẩm Ngọc thì làm sao có thể không bị phát hiện.

Khi đó điều mất mặt nhất chính là bọn hắn bị một đám nữ nhân xinh đẹp như hoa bao vây, giữa một đám toàn là nữ nhân như vậy lại chỉ có Lâu chủ Thiên Cơ Lâu — Mai Tuyền Cơ là nam nhân.

Mai Tuyền Cơ đưa ra ba câu hỏi khó, nếu nhóm ba người Phương Duệ có thể trả lời thì Mai Tuyền Cơ sẽ thả bọn họ ra, mà ba câu hỏi này đều phải do Thẩm Ngọc trả lời… Cuối cùng trong vòng một nén nhang, Thẩm Ngọc đã trả lời được ba câu hỏi khó của Mai Tuyền Cơ.

Đại khái Thẩm Ngọc khi đó vẫn còn trẻ tuổi, nàng còn chưa hiểu thế nào là giang hồ hiểm ác vì thế mà vô tình làm Mai Tuyền Cơ nhớ nhớ thương thương.

Mai Tuyền Cơ thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt Thẩm Ngọc để muốn nàng gia nhập Thiên Cơ Lâu của hắn.

Lúc ấy Phương Duệ còn chưa biết mình có tình cảm với Thẩm Ngọc, hắn chỉ cảm thấy tên Mai Tuyền Cơ này cực kỳ đáng ghét, nhìn thế nào cũng không hề thuận mắt. Phương Duệ trong cơn tức giận đã dùng thân phận Thái tử để lệnh quan binh tra xét liên tục ba mươi sáu phân lâu, nếu Thiên Cơ Lâu vạn sự tinh thông thì bọn chúng cũng điều tra được thân phận Thái tử của Phương Duệ, cuối cùng xung đột giữa Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ cứ thế mà im lặng chìm xuống.

Dung Thái lắc đầu: “Bản lĩnh của Thiên Cơ Lâu rất lớn, nô tài không dám chắc mọi chuyện mình làm sẽ đều kín kẽ.” Đối với bên Thái hậu thì hắn có thể làm mọi chuyện đến giọt nước cũng không lọt kẽ bàn tay, nhưng Thiên Cơ Lâu này thật sự không đơn giản nên Dung Thái không có tự tin một trăm phần trăm có thể che mắt được bọn chúng.

Khoé miệng Phương Duệ khẽ nhếch nhưng không hề mang ý tứ cười, hơn nữa giọng nói hắn còn mang theo điểm khinh miệt:

“Hắn ta là đang muốn trẫm đi cầu xin hắn!!! Hừ! Hắn cảm thấy trẫm sẽ vứt bỏ mặt mũi để xin xỏ hắn sao? Hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy???”

Từ trước đến giờ Phương Duệ luôn có thành kiến với Mai Tuyền Cơ, đây là điều mà Dung Thái biết rất rõ, nhưng dù sao… Mai Tuyền Cơ nhà người ta cũng có thành kiến đối với bệ hạ nhà hắn.

Trước kia tâm tư hắn tương đối đơn thuần nên cũng chỉ cho rằng hai người này bát tự không hợp, vì thế cứ gặp nhau là đánh nhau. Nhưng bây giờ Dung Thái mới cảm thấy mình đã biết được chân tướng… hai người này mâu thuẫn với nhau đại khái là vì Thẩm Ngọc.

Nghĩ đến Thẩm Ngọc là nội tâm Dung Thái chợt giật nảy mình một cái, Thẩm Ngọc nói bằng hữu giang hồ… không lẽ lại là Mai Tuyền Cơ!

Dung Thái chột dạ, khoé miệng hắn co rúm, hiện tại hắn có nên nói cho bệ hạ biết Thẩm Ngọc có khả năng đi tìm Mai Tuyền Cơ hay không? Hắn cảm thấy nếu mình nói ra thì bệ hạ nhất định sẽ nổi giận, nhưng nếu không nói… vậy khi bệ hạ biết được thì hậu quả còn nghiêm trọng không biết bao nhiêu lần.

Trong lúc Dung Thái cân nhắc nặng nhẹ thì Phương Duệ phát hiện ra Dung Thái có điểm không thích hợp, hắn nhíu mày hỏi:

“Ngươi có chuyện gạt trẫm?”

Dung Thái cúi đầu trong nháy mắt, hắn chần trừ một lúc rồi mới nói:

“Bệ hạ… Tối hôm qua khi Thẩm đại nhân biết chuyện bệ hạ cần Tuyết Thiềm Thừ để làm thuốc dẫn thì Thẩm đại nhân liền xung phong nhận việc và nói muốn đi gặp bằng hữu giang hồ để tra tung tích Tuyết Thiềm Thừ. Thời điểm vừa nhắc đến Thiên Cơ Lâu thì nô tài mới chợt phát hiện ra Thẩm đại nhân… rất có thể đi tìm Mai Tuyền Cơ.” Thanh âm Dung Thái càng ngày càng nhỏ khi nói xong lời cuối cùng.

Không nghe được giọng nói giận dữ của Phương Duệ thì Dung Thái cảm thấy có điều không thích hợp, hắn hơi ngẩng đầu lên chỉ thấy Phương Duệ ôm lấy ngực thở hổn hển.

Phương Duệ trừng mắt với Dung Thái rồi nghiến răng nói: “Ngươi muốn làm trẫm tức chết sao!”

Độc tố vừa mới ngừng phát tác mà hắn đã phải nhận một kích thích lớn như này… đây là muốn hắn sớm đi đầu thai sao?!

Phương Duệ ngồi xuống sập nghỉ ngơi, thật lâu sau đó đuôi mắt hắn mang lãnh ý liếc về phía Dung Thái và hỏi: “Thẩm ái khanh ra ngoài được bao lâu rồi?”

“… Hai canh giờ.”

Đã hai canh giờ?! Phương Duệ nghe vậy liền sờ sờ bên hông mình thì mới phát hiện ra không thấy lệnh bài, đáy mắt hắn lại càng lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.

“Ngươi đưa lệnh bài của trẫm cho Thẩm ái khanh?”

Dung Thái liên tục lắc đầu: “Nô tài không có.”

Không có… Phương Duệ khẽ nhíu mày, nếu Dung Thái không đưa vậy thì chính Thẩm Ngọc tự lấy trộm!

Dung Thái thấy khuôn mặt bệ hạ nhà mình u sầu giống như có một loại xúc động muốn tự mình đem Thẩm Ngọc trở về, Dung Thái bèn vội vàng khuyên can:

“Bệ hạ, hiện tại đang là lễ hội săn bắn mùa thu nên người không thể rời đi.”

“Trẫm biết rõ.” Lời này của Phương Duệ cơ hồ là rít ra từ kẽ răng. Nếu hắn không biết thì hiện tại hắn đã sớm phi ngựa đuổi theo Thẩm Ngọc, chứ đâu còn ngồi ở đây?

“Lập tức sai người đi tìm Thẩm Ngọc trở về, nếu không tìm được thì bọn họ cũng đừng trở về!”

“Nô tài đã rõ!” Dung Thái không dám buông thả, sau khi trả lời là hắn liền vội vã ra khỏi doanh trướng.

Trong doanh trướng, một mình Phương Duệ mệt mỏi chống trán, nha đầu Thẩm Ngọc này sao không đợi hắn tỉnh dậy để bàn bạc kỹ hơn, đã thế còn to gan trộm lệnh bài trên người hắn.

Thấy Thẩm Ngọc không hề sợ mình… Phương Duệ cũng không biết nên vui hay nên buồn. Một khi Thẩm Ngọc không để ý thân phận Hoàng đế của hắn thì chuyện mà nàng đã quyết định, đừng nói là mười Lôi Thanh Đại mà ngay cả hắn cũng không ngăn cản được.

Phương Duệ thở dài một hơi… kệ thôi kệ thôi… không ngăn được thì không ngăn được, cùng lắm thì hắn đi cùng nàng, nhưng vấn đề là… Hiện tại hắn không thể đi cùng, trong khi Thẩm Ngọc lại đang muốn đi gặp tình địch của hắn!

Mai Tuyền Cơ từng nói trước mặt Phương Duệ, nếu như Thẩm Ngọc là nữ nhân thì hắn chắc chắn sẽ dùng một nửa Thiên Cơ Lâu vì nàng mà cầu hôn.

Lúc trước khi nghe mấy lời này, Phương Duệ mười bảy mười tám tuổi trẻ lông bông chỉ kém nước đi liều mạng cùng Mai Tuyền Cơ.

Hiện tại khi biết rõ Thẩm Ngọc là nữ nhân thì Phương Duệ cảm thấy Mai Tuyền Cơ thật sự có can đảm đem sính lễ tới cửa, lúc trước hắn không liều mạng nhưng lần này hắn sẽ tuyệt đối liều mạng với Mai Tuyền Cơ.

Thẩm Ngọc đi đường không ngừng nghỉ mà liên tục ra roi thúc ngựa, Cẩm y vệ được phái đi đưa Thẩm Ngọc trở về dù là cưỡi Thiên Lý mã cũng đuổi không kịp Thẩm Ngọc.

Bởi vì thời tiết trên biển mưa nắng thất thường, lúc Thẩm Ngọc đi gặp phải bão nên thuyền của nàng buộc phải cập bến và chờ hai ngày mới lần nữa rời bến.

Thời điểm Thẩm Ngọc đến được Mạc Châu đã là ngày thứ chín. Khi nàng tìm đến Thiên Cơ Lâu thì người ở Thiên Cơ Lâu lại nói Lâu chủ không ở Mạc Châu, tuy nhiên Lâu chủ cũng đang trên đường trở về, Lâu chủ phân phó vô luận như nào thì trước hết cứ để Thẩm Ngọc ở lại Thiên Cơ Lâu, mọi chuyện đợi Lâu chủ trở về rồi nói sau.

Tai mắt Thiên Cơ Lâu trải dài khắp thiên hạ, lúc Thẩm Ngọc sắp đi đến Mạc Châu thì đã có người dùng bồ câu đưa tin gửi tin tức cho Mai Cơ Tuyền đang làm việc ở cách xa ngàn dặm, khi Mai Cơ Tuyền nhận được tin tức thì hắn lập tức về luôn.

Trên đường trở về Mạc Châu người ta chỉ thấy một nhóm người mặc y phục màu trắng cưỡi ngựa nhanh chóng hướng về Mạc Châu, người cưỡi ngựa đầu tiên là nam tử một thân bạch y, còn sau lưng hắn là chín nữ tử mang mạng che mặt cũng một thân bạch y.

Nam tử kia khoé miệng mang theo ý cười, nụ cười này mang theo một sự tự tin khi bày mưu tính kế.

Thẩm Ngọc đi về hướng Mạc Châu chính là đang đi tìm hắn.