Tàn Độc Lương Duyên

Chương 971



“Không phải mấy năm nay tập đoàn Hạ Thị đầu tư hạng mục phẫu thuật thẩm mỹ sao? Anh ta muốn chữa trị khuôn mặt cho vợ mình, nghe nói gần đây có đột phá, chắc là đã thành công.”
“Anh ta vừa đẹp trai và si tình như vậy, thật hâm mộ Hướng Thu Vân.”
Hướng Thu Vân nghe bọn họ nói thì khóe môi cong lên, nắm tay Hạ Vũ Hào chặt hơn.
“Sao vậy?” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn cô, đáy mắt phản chiếu hình bóng của cô.
Hướng Thu Vân nhìn xung quanh một chút, phát hiện không ai, hai tay ôm mặt của anh rồi hôn một cái nói: “Em vui lắm.”
Cô hôn xong thì định lùi lại, nhưng Hạ Vũ Hào ôm lấy eo cô, hai người dính chặt vào nhau.
Đáy mắt anh sâu thẳm, yết hầu bỗng nhúc nhúc nhích cúi đầu hôn cô.
Hướng Thu Vân chớp mắt mấy lần, cười nhắm mắt lại —
“Mẹ, con cũng muốn hôn!”
Giọng nơn nớt mang theo sự nóng nảy vang lên, Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng, mặt cô đỏ bừng đẩy Hạ Vũ Hào ra.
Cô quên con trai vẫn đang ở nhà. . .
Hạ Vũ Hào bỗng bị đẩy ra thì lông mày nhíu lại. Anh nhìn xuống cậu nhóc đang sợ hãi, khóe mắt cong lên: “Con muốn hôn?”
Cậu nhóc yếu ớt gật đầu.
Hiện tại ba thật là khủng khiếp, hu hu hu!
Hạ Vũ Hào xì một tiếng: “Vì sao ba phải cho con hôn vợ của ba chứ?”
Hướng Thu Vân: “. . .”
Cô kéo tay áo của Hạ Vũ Hào, sao người này lại ngày càng ngây thơ, còn so đo với trẻ con!
“Đó là mẹ con!” Cậu nhóc phồng má, vô cùng tủi thân.
Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân vào lòng, cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Cô ấy là vợ ba, chỉ có thể hôn ba. Con hôn vợ người khác thì gọi là lưu manh.”
Cậu nhóc mờ mịt, hai mắt trợn trừng lên.
Giọng bọn họ cũng không nhỏ, bên lễ tân cũng có thể nghe được.
Hướng Thu Vân thấy nhân viên đang cười trộm thì cô xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, chắc bọn họ đã đến rồi, đi thôi.”
Cô vừa nói chuyện vừa nắm tay Hạ Vũ Hào, tay kia nắm tay cậu nhóc.
Hạ Vũ Hào gật đầu: “Em đổi chỗ với anh.”
“Sao vậy?” Hướng Thu Vân hỏi.
Hạ Vũ Hào vừa nắm tay cô vừa kéo cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Chỉ có anh mới được nắm tay vợ của mình, người đàn ông khác không được đụng vào.”
Cậu nhóc không được nắm tay mẹ, Hạ Vũ Hào đứng giữa nên cũng không nhìn thấy mẹ, miệng nhỏ mím lại, tức giận muốn khóc.
“Đồ ngốc.” Hạ Vũ Hào cong môi, nhấc con trai lên cổ.
Cậu nhóc thở phì phò không để ý tới anh, dùng tay làm rối tóc của anh, một tay khác nắm tay mẹ.
“Đừng nắm tóc ba như vậy, ba sẽ đau.” Hướng Thu Vân nói.