Tình cờ nghe thằng em trai nói về vụ học thêm làm bạn H đây cũng quắn quéo theo, cũng vắt óc ra ngồi nhớ lại ngày xưa học ai rồi lọ mọ đi ghi lại để xin học cho nó.
Ừ thì Anh Văn, ngày xưa H ghét nó lắm, giờ cũng đâu khá khẩm hơn. Ừ học được nhưng lười bỏ mẹ. Giáo viên dạy nó lúc nào cũng bị H ghét theo môn. Nhưng hồi đó trẻ trâu thôi, chứ giờ hết rồi.
Hôm nay H gặp lại cô giáo cũ dạy mình năm lớp 8, cũng 3 năm rồi H chưa nói chuyện với cô lại. Một phần vì học, với lại cũng không hay gặp cô.
Nhưng hôm nay gặp lại mới thấy cuộc đời mình cũng khá thú vị.
Thấy cô cười mà vừa cười vừa thở trông buồn cười lắm, cô đang bầu sắp sanh rồi.
Cái cười híp mắt ấy nhớ mãi. Năm xưa lúc đó H học lớp 8, bá đạo thôi rồi. Y như con trai vậy. Cũng cá tính, cũng sôi nổi với bà chằn kinh.
Ngồi kể lại cho cô nghe những gì mình học, mình biết, những chuyện ở cấp 3 cho cô nghe mà thấy ánh mắt cô nhìn mình âu yếm. Ừ mình lớn thật rồi. Ngày xưa lùn lùn thấp hơn cô, giờ cao hơn quá trời.
Cô khuyên mình nên cố gắng cho năm tới để thi đậu Đại Học, cũng động viên là đừng để ý xung quanh nhiều, cũng đừng như xưa. Quan tâm quá, thẳng tính quá sợ người ta ghét.:)
Ừ bị ghét rồi nhưng H giấu không kể cô nghe, sợ cô suy nghĩ nhiều ản h hưởng. Rồi cô bảo lớp H cô chỉ nhớ có mấy đứa đặc biệt, cũng nhớ rõ mấy đứa ban cán sự năm nào. Đặc biệt quá nên rất rõ.
Cô cũng nói học sinh bây giờ không để lại cho cô ấn tượng nhiều như hồi trước, không chú tâm vào học như hồi xưa. Nghe mà nhói.
Cô cũng bảo, hồi xưa biết mấy đứa ghét giáo viên này, giáo viên nọ nhưng đến lúc ra trường rồi vẫn quay về chào hỏi, thăm cô. Chứ không như bây giờ, năm ngoái học cô, năm nay lại nghe miệng nói xấu. Buồn.
Các em ạ. Thật ra giáo viên cũng đôi lúc không là dạng vừa, cũng có nhiều người không có tâm. Nhưng nếu nói xấu thì đừng nói tên.
Ngẫm nghĩ lại trên đường đời giáo viên nào hay chửi mình, hay la mắng mới là người quan tâm mình nhất. Đừng làm cô buồn nha mấy đứa.