Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 41: Tộc bỉ



Cuộc sống vẫn cứ yên bình diễn ra vài tuần, Sở Hàn không là chỉ điểm vài cái Vương gia người, hướng dẫn Đình Yên, Thương Hà thì là thăm dò Thiên Trùng sơn. Hắn vẫn cảm giác có gì đó không đơn giản nhưng một mực không có kết quả.

Sở Hàn lúc này đang nhàn nhã thưởng thức trà, thân là khách khanh của Vương gia, trà hắn uống tất nhiên cũng là thượng hạng.

"Trà không tệ, các ngươi thử một chút" Sở Hàn đối với Thương Hà Đình Yên nói.

"Tạ thiếu chủ" Hai nữ bên hắn cũng được một thời gian, không có gì e dè, trực tiếp rót trà cho mình.

Bỗng một tên hạ nhân chạy vào, cúi đầu cung kính nói.

"Bẩm Sở tiên sinh, tộc trưởng muốn gặp"

"Được rồi, lui xuống đi" Thương Hà lạnh lùng nói.

Tên hạ nhân lặp tức lui ra, không dám liếc nhìn Thương Hà một cái. Đừng thấy nàng với Sở Hàn dịu dàng cung kính, thực ra đối với người ngoài đều cực kì lạnh nhạt, kể cả người Vương gia cũng không cho mặt mũi. Những tên hạ nhân từng săm soi nhìn nàng, lúc này không chết thì cũng tàn phế, bởi vậy những hạ nhân khác đối với nàng không có chút thèm thuồng nào mà chỉ còn sợ hãi.

Sở Hàn nhấc lên một tách trà, ngửi nhẹ một chút rồi nhấp môi một cái.

"Đình Yên dẫn người vào đi"

"Vâng"

Đình Yên thời gian đầu theo hắn còn có e dè sợ sệt, nhưng một thời gian đi theo Thương Hà chém giết đã thay đổi hẳn. Sở Hàn cũng thường xuyên chỉ điểm để nàng đối với hắn lúc này là vô cùng sùng kính, cũng không còn thấy gượng ép như trước.

Đình Yên nhanh chóng đi vào, theo sau hắn là Vương Nhất Đại. Vương Nhất Đại cũng không thèm để ý mặt mũi. Địa vị của Sở Hàn thế nào hắn quá rõ ràng, không muốn nói là chỉ đứng sau Vũ Thiên. Đáng buồn là thực lực Thương Hà và Đình Yên cũng vượt qua hắn. Dù chỉ là hầu nữ của Sở Hàn nhưng cường giả hắn vẫn phải cho mặt mũi.

Sở Hàn vẫn như cũ ngồi tại chỗ, không đứng lên tiếp đón mà rót cho hắn một ly trà nói.

"Vương tộc trưởng không biết tìm ta có việc"

Vương Nhất Đại trong lòng có khó chịu nhưng vẫn tươi cười, dường như không chút để ý nói.

"Cũng không phải sự tình gì quan trọng, hai ngày nữa là Vương gia tộc bỉ, đồng thời chọn ra thiếu tộc trưởng cho Vương gia chúng ta".

"Tộc bỉ sao, ta gần đây cũng có nghe Thành Nhân nhắc tới" Sở Hàn lợi một hớp trà nói.

"Nếu Thành Nhân đã nói thì ta cũng không dài dòng, Vương gia ta là muốn mời Sở tiên sinh làm giám khảo, không biết ý tiên sinh thế nào?"

Sở Hàn một bộ ngạc nhiên, sau đó nghĩ một lúc nói.

"Thành Nhân dù sau cũng do ta dạy dỗ, mà hắn cũng tham gia tộc bỉ, nếu ta làm giám khảo thì không ổn lắm a" Sở Hàn thần sắc hơi e ngại nói.

Vương Nhất Đại xua tay, tươi cười nói.

"Không sao, không sao, Vương gia ta tin Sở tiên sinh là người công bằng"

Sở Hàn cũng sảng khoái cười

"Vương tộc trưởng đã coi trọng ta như vậy, nếu không tới thì thật là không nể mặt"

"Vậy ta trước tiên cảm ơn Sở tiên sinh, nếu không có sự tình gì nữa, ta xin cáo lui trước" Nói xong, hắn cúi chào một cái rồi ra về.

Vương Nhất Đại rời đi nhưng không ra về mà lại tới chỗ Vũ Thiên. Sở Hàn lại một lần nữa nhận được lời mời từ Vương Nhất Đại.

"Xem ra phải mang cả phân thân đi sao?" Sở Hàn thầm nghĩ trong lòng. Việc này để hắn có chút phiền muộn, nhưng hai thân phận vẫn có chỗ dùng, hắn không thể đem xóa bỏ cái nào. Sở Hàn cũng nghĩ tới chuyện tạo ra phân thân thật, hồn đạo thủ đoạn thừa sức để hắn làm được. Nhưng là muốn phân hồn thì cần đạt tới pháp tiên mới có thể, nếu dưới pháp tiên mà mạnh mẽ đem linh hồn xé ra, tổn hại khó nhận nổi.

Nhưng phân thân chỗ lợi quá lớn, không những để hắn có thêm một cái mạng, còn thuận tiện xâm nhập nhiều thế lực.

"Xem ra là nên cân nhắc đi tìm một ít hồn dược" Sở Hàn thầm nghĩ. Kì thật, phân hồn cũng không phải là dễ dàng. Thủ đoạn này hơn 200 năm sau mới có người thành công. Bây giờ còn nhân loại còn chưa hiểu rõ linh hồn là cái gì. Phân hồn không đơn giản là đem linh hồn cắt ra, mà còn phải đảm bảo cho phân hồn chịu tổn thương thấp nhất. Giống như đem một người chẻ làm hai, lại phải để hai nửa còn sống, độ khó có thể nghĩ.

"Nhưng hồn thảo nào có dễ tìm như vậy, đoán chừng Vương gia cũng không có"

Đành gác qua mớ suy nghĩ, Sở Hàn một lần nữa tìm tới Thiên Trùng sơn. Ngay lập tức, hắn một mặt chấn kinh.

"Cái này..không thể nào"

Hắn không kiềm được kích động, lập tức chạy quanh núi tìm kiếm. Lần theo chút Đạo Nguyên mờ nhạt, Sở Hàn tìm tới một cây đại thụ. Đại thụ toàn thân hơi ngã vàng, lá cũng ngã màu vàng nhạt, trông cực kì chói mắt.

Rõ ràng trước đó hắn không hề nhìn thấy cây đại thụ này, không, đúng hơn là nó không trông như thế này.

Nhìn kĩ hơn, dưới gốc đại thụ, một cái cây nhỏ, cao chừng 20 cm, toàn thân vàng óng, phía trên một nụ hoa chưa nở.

"Khí tức này..không sai được"

Hắn sống đã 400 năm, lâu rồi mới có thứ làm cho hắn cảm thấy mất bình tĩnh tới vậy. Sở Hàn cố hết sức giữ cho mình tỉnh táo, cũng chưa bị sự tình làm cho choáng váng đầu óc.

"Không thể, nếu nó ở đây thì tại sao 400 năm trước ta chưa từng nghe qua. Nếu thật sự có kẻ đạt được, tại sao lại không đem nó luyện hóa"

Sau khi bình tĩnh, từng dòng suy nghĩ lại chạy qua đầu hắn. Thứ này nghịch thiên thế nào, không phải lúc này có người hiểu được, nhưng ở 400 năm sau, nếu vật này xuất hiện, sẽ nhấc lên thao thiên huyết vũ, cả thế giới sẽ vì nó mà điên cuồng. Nhưng rõ ràng, lúc này nó đã xuất hiện, lại vì cái gì ở 400 năm sau vẫn không thấy tăm hơi, hay nói là, người có được nó đã chết.

Ngay khi nghĩ tới chết khả năng, kích động trong lòng hắn lập tức mất đi một nửa, chỉ cần mạng không có thì tất cả đều không có.

Thứ này không phải gì khác, chính là một loại đại đạo hạt giống. Nhưng chỉ có một thứ mới khiến ma đầu sống 400 năm như Sở Hàn như phát điên tới vậy. Khí tức này đối với Pháp Tiên không ai không biết, chỉ cần là tiên thì không ai không rõ.

"Thiên Đạo hạt giống" Sở Hàn thì thào.

- -Bình tĩnh nhé, không phải cơ duyên đâu, là hố đó--