Tô Vũ nằm trên giường, đầu hắn vẫn còn đang rất đau. Theo những gì hắn nhớ thì bản thân hẳn đã chết rồi mới phải, tại sao lại trở lại nơi đây ?
Nằm suy nghĩ một lúc, hắn chợt nghĩ tới một loại khả năng. Vòng hai của trò chơi thực chất không phải nằm ở thời gian lúc đó của hắn, mà nó nắm ở quá khứ. Khi vòng hai bắt đầu, thông đạo di chuyển hắn có lẽ là một cái thời không thông đạo.
Thời không thông đạo lúc đó chắc đang đi hướng trở về quá khứ. Rồi biến cố đến, hệ thống xác nhận hắn đã tử vong. Cái xác của hắn cũng bị trò chơi vứt ra ngoài thông đạo, chính vì vậy hắn đã quay trở về quá khứ.
Có lẽ thực chất vào thời điểm đó hắn vẫn chưa chết hoàn toàn, mà chỉ đang rơi vào trong một giai đoạn mà y học gọi với cái tên là chết lâm sàng.
Ngay cái lúc hắn bị ném ra ngoài đó, lại trùng hợp vào thời điểm hắn năm tuổi. Cũng vì vậy mà hai hắn, một quá khứ và một hiện tại đã dung hợp lại với nhau, thậm chí còn lưu dữ được những ký ức trong khoảng thời gian qua.
Đầu hắn đang nhói lên từng cơn, có thể đây là di chứng của quá trình dung hợp, và cũng khiến cho những ký ức trong đầu hắn không được hoàn chỉnh, một số chuyện đã không thể hoàn toàn nhớ hết.
Nếu những suy đoán của hắn là đúng, vậy thì nếu như thông đạo đưa hắn đi nhanh hơn, hoặc thời gian tổ chức vòng thứ hai trò chơi nhanh hơn. Lúc đó chắc đã chẳng có có chuyện dung hợp như bây giờ.
May mắn chăng, cũng có thể lắm.
Có lẽ sự cố gắng của hắn khi phải sống cô đơn ở tận thế suốt nhiều năm, còn phải ngày đêm đối mặt với zombie, quái thú nhiều không kể xiết, cũng đã khiến ông trời thương xót, cho hắn thêm một cơ hội làm lại từ đầu.
Không tiếp tục đắn đo về chuyện kia nữa, điều quan trong nhất vẫn là hiện tại. Khi nghĩ về những thảm kịch sẽ xảy đến cho gia đình, bàn tay nhỏ xíu của hắn bất giác đã siết chặt lại. "Nếu được làm lại, ta quyết không thể để những chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa."
Năm nay chính là cái năm trò chơi tận thế mới bắt đầu, bắt đầu ở đây cũng không phải là nó phủ xuống thế giới thực. Mà vào lúc này nó chỉ mới là một trò chơi thực tế ảo được mọi người cực kỳ ưa chuộng.
Không ai biết trụ sở phát hành của công ty game đó ở đâu, cũng không ai biết được game đó xuất hiện như thế nào. Nhưng có lẽ vì tính chân thực của nó nên được rất nhiều người yêu thích. Ai lại không muốn được trải nghiệm một cuộc sống ở trong một thế giới ảo, nơi được tự do, muốn làm gì thì làm.
Mục đích của trò chơi vào lúc này chính là huấn luyện con người về cách thức để sinh tồn trong tận thế. Có thể nói hiện tại trò chơi giống như một bản dùng thử để con người trải nghiệm về cuộc sống đó một lần.
Đa số mọi người vào đó nhiều khi cũng chỉ nhằm mục đích vui đùa, đến khi trò chơi hoàn toàn phủ xuống, lúc đó con người mới thấy sự đáng sợ của nó.
Tô Vũ ngồi dậy, kiểm tra lại tình trạng cơ thể. Bây giờ hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, khuôn mặt non nớt, tiếng nói thánh thót vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi việc hút thuốc lá trong nhiều năm.
Thích ứng lại với thân thể nhỏ bé đáng yêu của mình, việc hắn nghĩ đến đầu tiên là xây dựng một chỗ căn cứ tránh nạn.
Việc này lại cần sự đồng ý của bố mẹ, nhưng bây giờ hắn chạy đến nói sau 12 năm sẽ xuất hiện tận thế thì sẽ có ai tin ? Đặc biệt đó lại chỉ là lời nói của một đứa con nít chỉ mới 5 tuổi.
Thứ hắn cần làm bây giờ là phải từ từ huấn luyện cơ thể, có thể nó chỉ mang lại một chút kết quả nhưng có còn hơn không. Khi lớn hơn, hắn có thể vào trong trò chơi tận thế để thích ứng, luyện tập thêm một vài kỹ xảo chiến đấu cần thiết.
Sau khi suy nghĩ những điều cần làm trong nhiều năm tới, hắn mở cửa đi ra khỏi phòng. Điều đầu tiên hắn cần làm là phải xin phép được bố mẹ về việc học tập.
Vì chuẩn bị cho nhiều năm sắp tới, hắn dự định sẽ giành hầu hết thời gian để huấn luyện bản thân, để có được một cơ thể với nền tảng thể lực thật vững chắc.
Ở quá khứ, bố mẹ chưa từng bắt ép hắn phải làm bất cứ điều gì, mặc dù họ cũng có mong muốn hắn tiếp quản công ty của hai người nhưng vẫn để hắn tự do đưa ra quyết định về cuộc sống của bản thân.
Phía dưới, bố mẹ hắn đang ngồi ăn cơm, việc hắn tình dậy đã khiến cho họ yên tâm được phần nào, sắc mặt đã tốt hơn, nói chuyện với nhau cũng đang rất vui vẻ.
Tình cảm bố mẹ vốn đã rất tốt, hình ảnh bình yên này lại càng làm hắn nhớ về những thảm cảnh sẽ xảy đến đối với gia đình của mình. Vì bảo vệ người thân, hắn sẽ không ngừng cố gắng rèn luyện, để những chuyện đó sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
"Con mới khỏe lại, sao không ở trên lầu, lát nữa mẹ mang thức ăn lên cho." Bố mẹ nghe tiếng bước chân từ trên truyền xuống, họ quay đầu lại nhìn về phía hắn.
"Con chỉ ngủ hơi lâu chút thôi, giờ con khỏe rồi mẹ." Hắn mỉm cười trả lời mẹ.
Vừa nói hắn vừa chạy nhanh xuống cầu thang, hắn muốn thể hiện rằng mình đã khỏe hẳn, tuy nhiên vì chưa thích ứng được với cơ thể nên suýt chút nữa té đập mặt xuống cầu thang.
Mẹ hắn vội la lên: "Mẹ biết con khỏe rồi, đừng chạy nữa."
Tuy có hơi chật vật nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi rồi đi đến bàn ăn. Bác Lưu tiến đến giúp hắn kéo ghế, bế hắn đặt lên phía trên một chiếc ghế dành cho trẻ em, rồi điều chỉnh độ cao ghế để hắn ăn một cách thoải mái.
Bác Lưu là người giúp việc đã làm ở nhà bọn họ trước cả khi hắn được sinh ra, bác chủ yếu phụ trách công việc dọn dẹp nhà cửa. Khi trò chơi buông xuống, lúc đó bác Lưu đang ở bên ngoài nên hắn cũng không biết lúc đó bác ra sao.
"Bố mẹ, con có việc phải nói với hai người." Hắn cố gắng điều chỉnh âm thanh để trong nghiêm túc nhất có thể.
Nhưng để một đứa bé 5 tuổi nói giọng nghiêm túc nghe sao cũng thấy buồn cười, đặc biệt là Tô Vũ lúc này mới 5 tuổi, cặp má phúng phính cùng ảnh mắt nghiêm túc làm cho ai nhìn thấy cũng muốn véo má hắn một cái.
"Sao con trai, có gì con cứ nói đi ? Lại làm hỏng đồ chơi nữa chứ gì ? " Bố hắn cố nén không cười trả lời hắn.
Tô Vũ có hơi thẹn, hắn nhớ hình như lúc hắn chơi đồ chơi hình như cũng vừa làm hỏng một món đồ chơi, lúc đó hắn còn định sẽ xin bố mẹ hắn mua đồ chơi mới cho hắn.
"Không phải, con muốn nói với hai người là con muốn trở thành một vận động viên." Nhưng vẫn cố nén mặt không đỏ, tim không run trả lời lại bố hắn.
Hắn cần một lý do để có thể tránh việc không cần phải dành quá nhiều thời gian vào sách vở để tập trung tập luyện nâng cao thể chất. Đây là lý do duy nhất hắn nghĩ bố mẹ sẽ chấp nhận.
Hai người cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng con trai mới xem một bộ phim hay một trận đấu thể thao nào đó. Nhiệt huyết dâng trào muốn được làm vận động viên.
Bình thường lúc nhỏ cũng có nhiều người mơ mộng sau này sẽ làm những thứ vĩ đại nhưng có mấy ai kiên trì để hoàn thành được những ước mơ đó.
"Được, nếu con muốn làm vận động viên thì bố mẹ sẽ ủng hộ con."
Tuy nhiên hai người không ngờ rằng vì câu nói hôm nay mà từ nay về sau Tô Vũ sẽ có một cái cớ để hắn dùng cho việc cúp tiết.
"Bố có thể mua cho con một bộ trò chơi tận thế được không bố ?" Tô Vũ rụt rè hỏi thử.
"Không, con nít ranh mới mấy tuổi, đi chơi mấy thể loại game đó làm gì ? " Hai người đồng thanh trả lời.
Tuy đã biết trước kết quả nhưng Tô Vũ cũng hơi tiếc nuối vì không thể tham gia vào trò chơi để rèn luyện thêm kỹ năng.
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể huấn luyện thể lực thật nhiều để có được năng lực sinh tồn trong cuộc sống tận thế sau này.
Khi bạn bè đang ở nhà trẻ, đang ở tuổi vui đùa thì Tô Vũ đã bắt đầu huấn luyện thể lực, chạy chậm, nhảy dây, hít đất, các bài tập tưởng chừng như dễ dàng đó, lại là thứ cực kỳ khó khăn đối với một đứa trẻ chỉ mới lên năm, từ những bài tập nhẹ nhàng đến các bài tập nặng hơn.
Thời gian chầm chậm trôi, Tô Vũ bắt đầu chặng đường gian nan phía trước. Chặng đường đã được định sẵn sẽ có rất nhiều chông gai mà hắn phải một mình bước đi để bảo vệ cho gia đình nhỏ của mình.