Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 116



Sau đó thái độ của Ngụy Tử Hân đối với Sở Du Ninh tốt hơn chút. Lúc lên đường thì hai người vẫn ngồi ở ghế sau, vì không muốn làm cho Sở Du Ninh khó chịu nên Ngụy Tử Hân cẩn thận cử động tay chân.

Ngay từ đầu Sở Du Ninh còn rất phòng bị nhưng theo thời gian ở chung giữa hai người thì cô đã dỡ bỏ không ít phòng bị. Lúc Ngụy Tử Hân định động tay chân lần nữa, Sở Du Ninh nhịn không được trộm nhìn cô ta, lúc Ngụy Tử Hân nhìn qua lại vội vàng dời ánh mắt đi. Hành động như vậy lại mang chút cảm giác trẻ con, khiến cho Ngụy Tử Hân cảm nhận được cô mềm lòng hơn.

“Cô cũng biết phụ nữ chúng ta sống ở mạt thế khó khăn như nào, chưa kể tới chúng ta còn thức tỉnh dị năng khó nhằn như vậy.”

Ngụy Tử Hân định tâm sự với Sở Du Ninh: “Cao Dương và Lôi Dịch lại thích cô, đối với họ mà nói cô chỉ là một cái đồ chơi thôi, nếu như thực sự phải có người hy sinh thì cũng sẽ chỉ là cô.”

Nghe thấy lời của Ngụy Tử Hân thân thể Sở Du Ninh hơi cứng, trong mắt cô hiện ra vẻ hiểu rõ, đây cũng chính là vấn đề Sở Du Ninh để ý: “Cô xem, lúc trước vì để thâu tóm căn cứ cách vách, Cao Dương đã từ bỏ cô nhận lấy người đàn bà kia. Có lẽ cô không biết, người đàn bà kia đã sớm bị đàn ông chơi, nhưng dù vậy Cao Dương vẫn thu cô ta. So với cái lợi ích cô ta đem đến thì cái trinh tiết mà cô đau khổ giữ gìn quả thật là buồn cười.”

Sở Du Ninh không thể không thừa nhận, Ngụy Tử Hân này thật đúng là biết gãi vào chỗ ngứa, vừa nói đã có thể bóp chặt vào vấn đề chính của một người phụ nữ. Trước đây Sở Du Ninh có bao nhiêu khổ chỉ có mình cô hiểu và trong lòng cô trinh tiết quan trọng tới như nào. Nhưng mà Cao Dương lại vẫn thu nhận một người phụ nữ đã bị chơi hỏng như vậy. Ngụy Tử Hân nói điều này đã khiến Sở Du Ninh bị đả kích rất lớn.

Nếu Sở Du Ninh thật sự là Sở Du Ninh ở trước mặt Cao Dương thì có lẽ cô thật sự đã bị Ngụy Tử Hân cạy miệng rồi. Nhưng đáng tiếc, cô chưa bao giờ xem thường bất kỳ một người phụ nữ nào, hơn nữa cô càng rõ tình cảnh của mình hơn Ngụy Tử Hân.

Nhìn thấy Sở Du Ninh thay đổi sắc mặt, Ngụy Tử Hân nói tiếp: “Thật ra Cao Dương cũng không phải không có biện pháp khác để thâu tóm cái căn cứ cách vách. Nhưng mà… hắn có biện pháp nhanh nhất, ít tốn sức nhất, hắn cũng biết cô sẽ bị tổn thương, thế nhưng… hắn không để ý.”

Ngụy Tử Hân thong thả ung dung nói, từng chút một đào bới trái tim của Sở Du Ninh.

“Cô đừng nhìn bây giờ hắn coi cô như tổ tông mà cung phụng, đó là do chưa có cái ích lợi nào làm hắn động tâm thôi. Nếu như thật sự có đủ ích lợi đặt ở trước mặt hắn, đừng nói thu phụ nữ, dù là đưa cô cho đối phương chơi đùa cũng không thành vấn đề.”

Thử nói xem người phụ nữ Ngụy Tử Hân này tàn nhẫn hay là không tàn nhẫn. Chỉ bằng dăm ba câu cũng đủ để hủy diệt toàn bộ niềm tin của một người phụ nữ.

Tuy rằng Sở Du Ninh cũng không để ý những lời nói của cô ta nhưng mà phản ứng nên có thì cô cũng vẫn có. Sở Du Ninh nghe xong lập tức có sắc mặt trắng bệch.

Nhưng Ngụy Tử Hân giống như vẫn không định buông tha cho cô: “Cô để thân thể trong trắng của mình chịu thiệt đi theo Cao Dương, có lẽ có thể đồng hành với hắn hai năm, nhưng đến lúc cần phải hy sinh cô thì hắn cũng sẽ chẳng nháy mắt một chút. Càng không cần đề cập tới Lôi Dịch…”

Đây… đây là đến một chút hy vọng cô ta cũng không muốn để lại cho Sở Du Ninh.

Ngụy Tử Hân duỗi tay sờ vào gương mặt mỹ lệ như yêu tinh của Sở Du Ninh: “Hắn chỉ yêu cái thân thể cực phẩm này của cô mà thôi, Triệu Tiêm Tiêm năm lần bảy lượt nhằm vào cô hắn cũng đâu thể làm gì. Ở trong lòng hắn thì giá trị của cô còn xa mới có thể sánh với Triệu Tiêm Tiêm.”

Sở Du Ninh giống như bị Ngụy Tử Hân kích thích cuối cùng nhịn không được khóc thầm.

Nhìn Sở Du Ninh buông bỏ vũ khí, khóc giống như một đứa trẻ, trong mắt Ngụy Tử Hân hiện lên một tia đau lòng. Cô ta biết cách làm của cô ta quá tàn nhẫn, nhưng… đau ngắn còn hơn đau dài.

Ngụy Tử Hân cũng không vội vàng, chờ tiếng khóc của Sở Du Ninh ngừng rồi thì cô ta giúp cô sửa sang lại mái tóc: “Cho nên dựa vào đàn ông vĩnh viễn không bằng dựa vào chính mình, cô nhìn tôi xem…”

Nói xong cô duỗi tay ôm mặt Sở Du Ninh nhìn vào chính mình: “Chỉ cần cô muốn, cô có thể ngồi ăn cùng đám cẩu nam nhân đó, thậm chí dẫm đạp bọn họ dưới chân cũng không phải là điều không thể.”