Có thể là bởi vì hành vi của Sở Du Ninh quá tri kỷ, nhìn việc Ngụy Tử Hân cái gì cũng không muốn ăn, lại cúi đầu ăn một ngụm, một ngụm đó nồng đậm hương vị thần tiên trong nháy mắt mở ra vị giác của cô, Ngụy Tử Hân không nghĩ tới bát cháo nhìn đơn giản như này lại có thể ăn ngon như vậy. Ngụy Tử Hân sửng sốt trong chốc lát, không chịu được lại ăn thêm một ngụm, mỗi một ngụm cháo nóng phảng phất như nóng ở trong lòng, bất tri bất giác đã ăn hết một bát cháo.
“Lại thêm một bát nữa.” Ngụy Tử Hân đưa bát qua trầm giọng nói.
Sở Du Ninh trong nháy mắt xấu hổ “Nấu có một bát này.” Thấy Ngụy Tử Hân nhìn cô, Sở Du Ninh đỏ mặt “Tìm được tôm nõn cũng chỉ đủ làm một bát này…”
Ngụy Tử Hân không nói cái gì nữa, nhưng tâm trạng lại không có trầm trọng như trước nữa.
Ngày hôm sau thời điểm Ngụy Tử Hân đi giao dịch thị trường phát hiện trên một quầy hàng có một bao tôm nõn, thấy cô nhìn chằm chằm vào bao tôm nõn
kia, chủ quán kia vội vàng tiến lên giới thiệu tôm nõn của chính mình ngon cỡ nào, còn nói ngày hôm qua một thiếu niên vì mua một ít tôm nõn đã tiêu toàn bộ tinh hạch trên người.
“Thiếu niên, là một đứa trẻ vừa đen vừa gầy sao?” “Đúng đúng đúng!” Quán chủ liên tục gật đầu.
Ngụy Tử Hân trầm mặc một lát, mua chỗ tôm nõn còn lại trở về.
“Cô vì làm cho tôi bát cháo mà đem toàn bộ tinh hạch trên người dùng để mua tôm nõn? Ngụy Tử Hân cười hỏi, nhưng tươi cười cũng không có trong đáy mắt. Ngụy Tử Hân bò được tới vị trí ngày hôm nay người a dua nịnh hót có thể thiếu được sao? Loại hành vi nịnh nọt của Sở Du Ninh cô có thể lý giải được, nhưng… có chút phiền chán.
Sở Du Ninh vừa nghe ngay lập tức mặt đỏ bừng “Không… tôi…. làm cho chính mình ăn.”
Ngụy Tử Hân nghe xong không khỏi sửng sốt, chính mình ăn? Nói cách khác vì ăn một bát cháo tôm nõn cô sẽ tiêu hết số tiền có trên người sao? Hành vi này có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại, cuối cùng Sở Du Ninh lại đưa bát cháo này cho cô….
Nói đến cũng kỳ lạ, nếu Sở Du Ninh cố ý lấy lòng Ngụy Tử Hân mà làm cho cô bát cháo này, cô tám phần sẽ rất phản cảm, hoặc không phản cảm nhưng cũng sẽ không cảm động. Nhưng lại thành Sở Du Ninh tiêu hết tinh hạch trên người vì muốn ăn bát cháo, cuối cùng nhìn thấy Ngụy Tử Hân tâm trạng không tốt liền nhịn đau đưa cho cô… Đó chính là một loại cảm giác khác.
Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, Ngụy Tử Hân có chút giật mình, nửa ngày không nói gì, cuối cùng đưa cho Sở Du Ninh một bao tôm nõn lớn.
Nhìn tôm nõn trong tay, trong mắt Sở Du Ninh dường như b.ắn ra vô số điểm ánh sáng, cô kích động cực kỳ, quay người lại liền đi vào phòng bếp. Lần này nhiều tôm nõn, mọi người đều có phần, khi Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh thỏa mãn giống như một con mèo nhỏ, tinh tế híp mắt nhấm nháp từng ngụm cháo một, trong mắt nổi lên một tia ánh sáng dịu dàng.
Tuy rằng trước sau theo hai người đàn ông cường đại, nhưng… cô vẫn chỉ là một đứa trẻ vì miếng ăn mà không lo nghĩ cái gì cả.
Từ nay về sau thái độ của Ngụy Tử Hân đối với Sở Du Ninh rõ ràng đã xảy ra sự thay đổi. Nếu nói trước kia đối tốt với cô bao nhiêu thì là có bao phần diễn, thấy cô đáng thương cũng là vị trí người trên giả vờ bố thí, nhưng hiện tại là thật tình.
Bời vì lần này xuống bếp, sau này việc nấu cơm tự nhiên lại rơi xuống người Sở Du Ninh. Bằng vào trù nghệ hơn người của Sở Du Ninh đã đả động được đội bảo vệ lòng lạnh băng kia. Tốt thôi… dù cũng không đả động nhiều, chỉ là
người của đội bảo vệ trước kia cơ bản coi cô như không tồn tại, hiện tại gặp mặt có thể để lại cho cô một ánh mắt xem
như chào hỏi.
Khi sắp vào thành phố thì cuối cùng Diệp Thần cũng đuổi tới, hắn dịch chuyển tức thời đến phòng của Sở Du Ninh cũng đem vào trong phòng của cô một cái lồng. Sở Du Ninh cũng lại lần nữa gặp lại bạn gái, tên gọi của bạn gái là gì Sở Du Ninh đã quên sạch không còn chút nào, đối với đầu óc của cô có thể quên sạch sẽ như vậy chứng minh cô không thèm để ý người bạn gái này bao nhiêu.
Nhưng vì để cho Diệp Thần xem cô vẫn cười chào hỏi cùng bạn gái, bạn gái bởi vì lại ngửi được hương vị của người trên người Sở Du Ninh, chảy nước miếng nhe răng chạy tới.
“Gừ…” Diệp Thần nhe răng hét một tiếng, bạn gái trong nháy mắt thành thật, nhưng không hề sợ hãi. Trên mặt chỉ có sự phục tùng đối với thây ma cao cấp. Một thây ma đến cảm xúc cũng không có…