Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 134



Sở Du Ninh biết cái l*ng chim mỹ lệ này chính là tủ kính bán chính mình, nhưng…cô lại quyết định phối hợp, nguy hiểm và cơ hội luôn tồn tại cùng nhau, ai có thể nói lần bán thân thể này là nguy hiểm không thể trở thành cơ hội để cô biến nguy hiểm thành kỳ ngộ đâu.

Cô nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, tốt nhất là khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Đấu trường tổ chức vào hôm nay, có người đưa tới một chiếc váy đuôi cá màu trắng laser vô cùng xinh đẹp. Chiếc váy tỏa ánh sáng long lanh còn mang theo một chuỗi tua được làm bằng đá quý. Sở Du Ninh nhìn kỹ liền cảm thấy khiếp sợ, viên ngọc có ánh sáng trắng mềm mại và ấm áp này hóa ra là được cắt ra từ tinh hạch cao cấp của hệ chữa trị.

Tinh hạch hệ chữa trị được xưng là tinh hạch có màu xinh đẹp nhất không gì sánh nổi, ánh sáng của nó giống như tên của nó, đây là một loại ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Trên thực tế thây ma hệ chữa trị rất hiếm gặp, càng không phải nói đến thây ma cao cấp hệ chữa trị. Từ đây có thể nhìn ra được bộ váy này là được đặt làm riêng cho Sở Du Ninh, nói cách khác… Vì để chế tác riêng cho cô bộ váy này mà ông chủ đã cho cắt viên tinh hạch cao cấp hệ chữa trị, nhìn số lượng trên cái tua này…có lẽ cắt không chỉ đơn giản là một viên.

Trước đây Ngụy Tử Hân đã nói ông chủ rất coi trọng cô, Sở Du Ninh còn không tin, nhưng mà hiện giờ xem ra…đúng thật là coi trọng, chỉ là…bộ váy hoa lệ sang quý này thế nhưng cũng chỉ là trang phục ngoài thân mà thôi..

Nghĩ vậy giá trị của chiếc váy này, rồi lại nghĩ đến những người nghèo bữa đói bữa no phải sống cuộc sống bị thây ma uy hiếp, Sở Du Ninh cảm thấy rất hoang đường, đây…chính là thế giới của kẻ có tiền, đây…chính là thế giới của kẻ mạnh.

Nếu Sở Du Ninh không đến đây với Ngụy Tử Hân thì có lẽ 80 phần trăm cô cũng vĩnh viễn không thể nào biết được mặt sau của mạt thế còn có một nơi như vậy. Mặc dù nơi này đã nói cho cô một lần nữa rằng trước đây cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhưng cuộc sống xa hoa này cũng một lần nữa kí©fj thí©fj dã tâm của Sở Du Ninh.

Cô đã từng chỉ vì ăn được một quả trứng gà của Cao Dương mà cảm thán hương vị của quyền lực, hiện giờ cô lại còn có thể mặc vào một chiếc váy như này, đây là chiếc váy mà những người phải giãy giụa cầu sinh nghĩ cũng không dám nghĩ… khóe miệng Sở Du Ninh nở một nụ cười nhạt.

Từ đầu tới cuối Ngụy Tử Hân đều chưa từng xuất hiện, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ là không thể gặp Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh ngoan ngoãn thay quần áo rồi soi gương, nhờ có sự trợ giúp của Diệp Thần mà mặt của cô cho dù không trang điểm cũng đẹp hơn cả trang điểm, cho nên…cô từ chối yêu cầu trang điểm cho mình của chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm kia tỏ vẻ khó xử, sau khi nói chuyện với Ngụy Tử Hân, cô ta nghĩ đến gương mặt kia của Sở Du Ninh nên đã ngầm đồng ý hành vi này của cô. Lúc sau Sở Du Ninh lại biến thành một cô gái nhỏ khô quắt bình thường đến không thể bình thường hơn, chiếc váy trên người cũng biến thành một bộ quần áo bình thường.

Đầu tiên là Sở Du Ninh bị giam vào l*ng chim, người phụ trách đấu trường tắt hết đèn trong sân, chỉ có ánh sáng yếu ớt của khán đài và phòng riêng. Nhưng những nguồn sáng này không hề có tác dụng, chỉ càng làm nổi bật lên bóng tối của cả đấu trường.

Bóng tối vô hạn càng làm thính giác của cô càng thêm nhạy bén, thậm chí cô còn nghe được tiếng thở dốc bực bội của dị thú. Sở Du Ninh cuộn tròn ở trong góc run bần bật, không phải là do cô sợ hãi, dù sao thì cái l*ng sắt này cũng kiên cố, và với giá trị của cô thì ông chủ và Ngụy Tử Hân cũng sẽ không để cô bị dị thú ăn thịt.

Sở dĩ cô làm vẻ sợ hãi là vì sợ có người âm thầm quan sát mình.

Theo thời gian trôi có không ít khách đã tới khán đài và phòng riêng, bên phía phòng riêng rất yên tĩnh, không biết là bởi vì do cách xa hay là vì những vị khách ở trong đó đều rất tôn quý, khinh thường việc gây ồn ào nơi đại sảnh.

Nhưng ở trên khán đài thì lại khác, những người đó giống như vô cùng phấn khích, có người còn dùng đồ vật đập vào lan can của nhà giam dị thú làm nó tức giận gào rống lên, nhưng tiếng gào tràn ngập nguy hiểm như vậy lại chỉ đổi lấy những tiếng cười hưng phấn của mấy người đó.

Bỗng nhiên, toàn bộ đấu trường vang lên tiếng hát, ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên, bọn họ…đã mở cửa l*ng giam dị thú!

Cùng với tiếng hát là tiếng rống của nhóm dị thú đồng thời vang lên.