Sở Du Ninh cảm thấy làm người không thể quá kiêu ngạo, nếu không sẽ dễ dàng bị vui quá hóa buồn, lúc cô còn đang dương dương đắc ý với Lục Dĩ Minh thì cô bị bắt cóc…
Sở Du Ninh suy nghĩ cẩn thận một chút, gần đây quá thuận lợi cho nên tính cảnh giác đã bị cô xem nhẹ. Nhìn cái áo choàng màu đen quen thuộc ở trước mặt, đến chửi bậy Sở Du Ninh cũng ngại lãng phí sức lực. “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Đây chắc chắn là tiết tấu muốn ra khỏi căn cứ!
Thẩm Hạo Nam nghe thấy Sở Du Ninh hỏi nhưng cả đầu của hắn bây giờ đều là cái hình ảnh ban nãy, cả người như muốn nổ tung, căn bản không có tâm trí trả lời vấn đề của Sở Du Ninh.
Dị năng trên người Thẩm Hạo Nam tăng vọt nhưng lại không làm tổn thương chút nào tới Sở Du Ninh. Cuối cùng trời trở nên đen kịt, nhiệt độ không khí xung quanh cũng đột ngột giảm xuống, độ ẩm trong không khí tăng cao. Sở Du Ninh vén áo choàng lên thành một cái khe hở để nhìn ra bên ngoài, nhưng mà trước mắt chỉ là một màu đen không nhìn rõ được bất kỳ cái gì, nhưng trong không khí có mùi bùn ẩm giúp Sở Du Ninh xác định được bọn họ đã đi uống dưới lòng đất.
Không bao lâu sau Sở Du Ninh lại nhìn thấy một chút ánh sáng mỏng manh lần nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì cô thà rằng mình chưa nhìn thấy cái gì còn tốt hơn.
“Nơi này là…” Sở Du Ninh không dám tin nhìn Thẩm Hạo Nam, tên này… chắc chắn có chút không ổn.
“Một ngôi mộ cổ.” Thẩm Hạo Nam trầm giọng nói.
Cho nên… cái thứ màu đen có hình dáng như quan tài bị cái xích sắt to đùng màu đen treo ở chính giữa kia thật sự là cái quan tài?
Thẩm Hạo Nam liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, sau ôm cô thả lỏng người rồi bật nhảy lên, vững vàng nhảy tới phía trên quan tài. Ánh mắt Sở Du Ninh vừa nhìn xuống thì trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cái ngôi mộ cổ này cũng không lớn, hình vuông, rộng tầm trăm trượng. Nhưng mà… chỉ có duy nhất chỗ bọn họ là có thể đứng, còn những nơi khác chính là vách đá dựng thẳng đứng, bởi vì ánh sáng quá yết ớt cho nên Sở Du Ninh không thể biết được cái vách đá này sâu tới mức nào.
Sở Du Ninh lấy ra một viên tinh hạch ném xuống, muốn mượn ánh sáng của viên tinh hạch để nhìn xem vách đá này sâu như nào, nhưng mà tinh hạch càng ngày càng xa, rồi sau đó dần ẩn vào trong bóng tối ở bên dưới. Cho nên… nơi này là sâu không thấy đáy?
Thẩm Hạo Nam cũng không ngăn cản động tác của Sở Du Ninh, chỉ im lặng nhìn cô, nhìn cho tới khi mặt cô trắng bệch hắn mới trầm giọng nói.
“Ở trong bóng tối tôi có thể làm mọi thứ. Cho nên… cô đừng trông cậy vào đội trưởng, Lục ca, hay là người đàn ông kia có thể tới cứu cô, đúng rồi…” Thẩm Hạo Nam im lặng một lát: “Còn tên thây ma kia nữa!”
Sở Du Ninh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Nam, hắn biết Diệp Thần?
Thẩm Hạo Nam lạnh lùng cười: “Tôi biết, tôi không thông minh như Lục ca, cũng không có nhiều kinh nghiệm như đội trưởng, nhưng mà… tôi cũng không
phải đồ ngu, bọn họ trắng trợn như vậy, tất nhiên tôi sẽ phát hiện ra rồi.” Nói rồi Thẩm Hạo Nam tiến lên, duỗi tay nắm lấy cằm Sở Du Ninh, một động tác đơn giản này nhưng lại làm cho cái quan tài hơi lắc lư.
“Tôi đã chuẩn bị hai phương án, nếu như cô ngoan ngoãn, tôi sẽ nói rõ với đội trưởng rồi nuôi cô trong cái nhà đó ở trong căn cứ, còn nếu như cô không ngoan ngoãn…” Thẩm Hạo Nam hơi cong khóe miệng lên: “Tôi sẽ nhốt cô ở đây!”
“Vì sao anh biết tới Diệp Thần?” Sở Du Ninh không hề hoảng sợ mà chỉ nhíu mày hỏi.
“Diệp Thần? À… cô nói là con thây ma kia…” Ngón tay Thẩm Hạo Nam hơi dùng sức: “Tôi đã nói rồi, ở trong bóng đêm không có gì tôi không làm được.”
Nếu vậy thì… cái dị năng hệ bóng tối này của hắn chính xác là cái quỷ gì vậy?
Sở Du Ninh cảm thấy… có lẽ cô đã xem nhẹ Thẩm Hạo Nam, xem ra, cô cần phải đánh giá lại hắn.
“Vì sao anh muốn bắt tôi? Chỉ là để làm t.ình với tôi thôi à?” Sở Du Ninh thẳng thắn hỏi.