Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 190



Lúc Ngụy Tử Hân đưa Sở Du Ninh tới một cái nhà kho nhỏ ở một góc của chợ đen đã làm cô cảm thấy nghi hoặc. Sau đó mấy cái thùng giấy đựng hàng hoá kia dời đi lặng yên không một tiếng động, một cái thang máy xuất hiện ở ngay trước mắt.

Vừa nhìn thấy cái thang máy này Sở Du Ninh tuy ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, xem ra chợ đen cũng không chỉ có giới hạn là mấy tầng như ở bên ngoài. Khi cửa thang máy mở ra, Ngụy Tử Hân nhẹ nhàng đẩy Sở Du Ninh một cái: “Em đi đi.”

Sở Du Ninh quay đầu lại: “Chị không xuống với em luôn sao?” Ngụy Tử Hân cười sờ sờ đầu của cô: “Chị còn chưa có tư cách đấy.”

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, người quản lý chợ đen mà lại không có tư cách đi xuống? Sao có thể chứ!

Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh với vẻ mặt vui mừng: “Ninh Ninh của chị rất tuyệt vời, làm được điều mà chị không làm được…”

Sở Du Ninh mím môi nhìn Ngụy Tử Hân, mãi cho tới khi Ngụy Tử Hân thúc giục lần nữa thì cô mới đi vào trong thang máy.

Thang máy không có một cái nút nào, cửa thang máy vừa đóng thì nó liền tự khởi động, giờ khắc này Sở Du Ninh mới nhớ tới ở phía bên ngoài thang máy hình như không có cái nút nào, thậm chí Ngụy Tử Hân cũng không làm một cái gì trước khi những cái thùng giấy đựng hàng đó dời đi.

Thang máy cho dù xịn và hiện đại như nào đi nữa thì khi khởi động đều sẽ phát ra âm thanh, nhưng mà cái thang máy này lại không có một chút âm thanh gì, Sở Du Ninh nhíu mày, như này cũng quá khoa trương rồi.

Cũng không biết đã qua bao lâu cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cửa thang máy vẫn lặng yên không một tiếng động mở ra như cũ, bên ngoài là một cái hành lang bằng kim loại. Hơi thở kim loại này… hình như có chút quen thuộc.

Sở Du Ninh im lặng bước dọc theo hành lang đi về phía trước, đi đến cuối hành lang một cái cửa bằng kim loại tự động mở ra. Trước mặt vẫn là một cái hành lang như cũ, Sở Du Ninh nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước, sau khi bước vài bước thì bức tường kim loại bên trái đột nhiên sáng lên, trên bức tường vốn không có một chút khe hở nào thì bây giờ lại xuất hiện một cái cửa. Nhìn thấy cửa mở ra Sở Du Ninh hơi sửng sốt, đây… vẫn là thang máy nữa?

Sau khi Sở Du Ninh tiến vào thang máy, thang máy liền bắt đầu chuyển động, chờ tới khi mở ra thì trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Người đàn ông đang đánh giá cô, chỉ giống như là đang đánh giá một món hàng. Sở Du Ninh đột nhiên lùi về phía sau một bước, nhưng cánh cửa ở phía

sau không biết đã đóng lại từ bao giờ. Người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm cô như cũ, Sở Du Linh cảm thấy sởn cả tóc gáy: “Nguyên hạch của cô rất kỳ lạ!” Hắn còn chưa dứt lời thì đã có mấy cái móng vuốt kim loại lao tới hướng Sở Du Ninh. Sở Du Ninh muốn biến thành kim loại để có thể chui vào kẽ hở của cái móng vuốt đó nhưng mà lại phát hiện dị năng của cô lại không thể dùng.

“Cô không cần phí công đâu, ở trong phòng thí nghiệm này nếu tôi không cho cô dùng dị năng thì cả đời này cô cũng không thể dùng được.”

Vừa dứt lời, Sở Du Ninh đã bị đám móng vuốt kia bắt lấy, cố định ở cổ tay, cổ chân và ở trên eo, mặc kệ cô giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát được, cuối cùng bị ném lên một cái bàn giải phẫu.

Trong lòng Sở Du Ninh tràn đầy hoảng sợ, như này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ… cô đã bị Cố Đông và Ngụy Tử Hân lừa?

Tiến sĩ K nhìn những dãy số liệu xuất hiện không ngừng ở trên màn hình máy tính, trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc, vừa nhìn vừa cầm điện thoại lên: “Tôi muốn người này.”

Cố Đông ở đầu bên kia điện thoại ngừng một chút rồi nói: “Người này tôi phải dùng.”

“Nếu như khi tôi dùng xong mà không chết thì trả cho anh về dùng.” Cố Đông giống như còn muốn nói cái gì nữa nhưng mà tiến sĩ K đã dập điện thoại. Cố Đông có gọi lại lần nữa nhưng mà hắn thẳng tay dập máy.

Sở Du Ninh im lặng nghe tiến sĩ K nói, biết Cố Đông và Ngụy Tử Hân cũng không lừa cô thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra nhưng mà lại lo lắng, tên tiến sĩ K rốt cuộc muốn làm gì cô vậy?

Hắn vừa mới nói nguyên hạch của cô rất kỳ lạ? Là bởi vì do nguyên hạch của cô to hơn của người khác sao?

“Ồ!” Tiến sĩ K ồ lên một tiếng làm Sở Du Ninh sợ tới mức run lẩy bẩy, cũng không thể trách cô nhát gan, người ngu ngốc cũng biết trong tình huống này mà cái tên này phát ra tiếng thì khẳng định là không có chuyện gì tốt.

“Trong người cô có một loại tế bào vô cùng kỳ lạ, nó đang từ từ cải tạo thân thể của cô.” Nói xong ánh mắt tiến sĩ K tỏa sáng đi tới trước mặt Sở Du Ninh, duỗi tay xoa nắn thân thể của cô, vừa xoa bóp vừa ngẩng đầu lên, một cái màn hình thủy tinh từ từ hạ xuống từ trên nóc nhà.