Ngụy Tử Hân đau khổ che mặt: “Vì cứu chị cho nên mẹ mới chết, trước khi chết bà đã kéo tay chị dặn dò nhất định phải chăm sóc Tử Vi thật tốt…”
Sở Du Ninh nhìn Ngụy Tử Hân đang khóc thất thanh, thật lâu sau cũng không thể lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô ấy.
Ngụy Tử Hân cứng ngắc, mãi sau mới thả lỏng lại.
Ngụy Tử Hân còn lời chưa nói ra là, cô ấy nghe lời Ngụy Tử Vi biến thành Bạch Lạc, nhưng nhìn Ngụy Tử Vi trần truồng cô ấy lại không thể cứng nổi, sau đó thì… sau đó cô ấy đã tưởng tượng Ngụy Tử Vi ở dưới thân chính là Sở Du Ninh…
Cô ấy cũng không biết mình bị làm sao vậy, lần đầu Sở Du Ninh đẩy cửa cô ấy đã tỉnh lại, lần tỉnh lại này đã làm cô ấy cả kinh, cô ấy… cô ấy bị làm sao vậy,
cô ấy và Sở Du Ninh cùng là phụ nữ mà, cô ấy vẫn luôn coi Sở Du Ninh thành em gái của mình, tại sao mình lại có thể giống đám đàn ông thối kia làm ra cái chuyện ghê tởm như này.
Nếu không phải Sở Du Ninh rời đi, Ngụy Tử Hân hốt hoảng chạy ra ngoài thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không dám đối mặt với Sở Du Ninh nữa.
Sở Du Ninh vừa an ủi Ngụy Tử Hân, vừa nhắm hai mắt lại kìm nén lửa giận trong lòng, cô không biết nên đánh giá loại chuyện này như nào nhưng mà chỉ vì phải chăm sóc Ngụy Tử Vi cho nên cô ta muốn cô ấy làm cái gì thì phải làm cái đó sao? Đến cả cái chuyện… biến thành đàn ông để thỏa mãn Ngụy Tử Vi cũng làm ra được? Vậy thì cô hao hết tâm tư giúp Ngụy Tử Hân sẽ thành cái gì?
Sở Du Ninh nỗ lực muốn lôi Ngụy Tử Hân ra khỏi vũng bùn, chẳng lẽ lại để Ngụy Tử Vi huỷ hoại cô ấy sao? Sở Du Ninh hận không thể đi giết Ngụy Tử Vi ngay bây giờ, nhưng mà cô biết cô không thể…
Sở Du Ninh hít một hơi thật sau, dù sao đây cũng là cuộc sống của Ngụy Tử Hân, Sở Du Ninh có thể giúp cô ấy nhưng lại không thể nhúng tay vào. “Mau đi làm việc chị cần phải làm đi, em đi với chị.” Giọng của Sở Du Ninh nghẹn ngào.
Áy náy ở trong mắt Ngụy Tử Hân càng sâu, Sở Du Ninh toàn tâm toàn ý đối xử với cô ấy, nhưng mà cô ấy…
Tâm trạng của Sở Du Ninh không tốt, tất cả mọi người đều biết, Diệp Thần yên tĩnh ở bên cô, Cố Đông mỗi lần nhìn cô đều có bộ dáng muốn nói lại thôi, ngay cả người đàn bà như đàn ông và người đàn ông đáng khinh cũng cố gắng làm cho cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, chỉ có..
Triệu Tiêm Tiêm nhìn Sở Du Ninh: “Cô ta là nguyện ý làm như thế, mày không vui cái nỗi gì, tàn nhẫn lúc trước với tao đâu rồi?”
Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tiêm Tiêm: “Cô… biết sao?”
Triệu Tiêm Tiêm trợn trắng mắt: “Tao có phải đồ ngu đâu, trước đây là đầu bị úng nước nên mới không nghĩ rõ ràng được, bây giờ thì hết rồi, có gì mà không hiểu.”
Trước giờ Sở Du Ninh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với Triệu Tiêm Tiêm nhưng lại đưa tay ra giúp cô ta vào thời điểm thích hợp nhất, nếu nói không phải sớm đã tính toán tốt thì đến đồ ngốc cũng không tin nổi.
Sở Du Ninh hơi mím môi: “Hân tỷ là người duy nhất trên đời này đối xử thật lòng với tôi.”
Triệu Tiêm Tiêm nghe thấy lời này thì điều đầu tiên cô ta nghĩ không phải là Ngụy Tử Hân đối xử tốt với Sở Du Ninh mà là trước đây mình vẫn luôn tìm đủ mọi cách nhắm vào Sở Du Ninh, mặt đỏ lên: “Khụ khụ!” Cô ta xấu hổ ho khan hai tiếng: “Con đường cô ta đã nhận định thì cô cần gì phải ngơ ngẩn ở đây, chẳng bằng nghĩ cách chùi đít cho cô ta đi.”
Ngụy Tử Hân vẫn luôn dung túng Ngụy Tử Vi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ thành vấn đề, nhưng mà… Giết thì không giết được, mặc kệ thì lại không cam lòng…
“Bốp!” Sở Du Ninh vỗ một cái ở trên bàn: “Chúng ta có thể đưa Ngụy Tử Vi cho Bạch Lạc!” Cách này đúng là khá tốt! Còn chuyện Bạch Lạc có bị kéo xuống nước hay không thì Sở Du Ninh cũng không muốn quản, ai bảo trước đây hắn ra tay không sạch sẽ, để lại cho Ngụy Tử Vi một mạng.