Sở Du Ninh phát hiện cửa bị đóng lại thì muốn biến thành cục đá theo bản năng. Nhưng mà, dị năng của cô lại không dùng được.
Tiến sĩ K lạnh nhạt nhìn cô: “Đừng lãng phí sức lực, toàn bộ phòng thí nghiệm đã là một thiết bị khóa dị năng quy mô lớn rồi.”
Sở Du Ninh hơi khựng lại, cuối cùng thở dài: “Tôi chỉ muốn có được nhân quyền.”
“Mạt thế thì không có nhân quyền” Tiến sĩ K nhìn Sở Du Ninh nói thẳng. Sở Du Ninh hơi mím môi: “Vậy được rồi, thật ra tôi cũng thể tự dùng tay.”
Tiến sĩ K cười, hắn rất ít khi cười, tuy rằng cười rộ lên rất đẹp, nhưng mà… lại làm cho Sở Du Ninh có loại cảm giác sởn tóc gáy. “Chậm rồi!”
Vừa dứt lời, một cái dây thừng bằng kim loại đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, Sở Du Ninh muốn né tránh nhưng tốc độ của cái dây thừng kia quá nhanh, nháy mắt đã trói cô lại, khiến cho người ta suy sụp chính là một đoạn của nó lại chui vào trong quần áo của cô, thong thả chui vào quần lót từ phía trước, rồi lại chui ra từ kẽ mông.
Tư thế này Sở Du Ninh cũng không phải chưa từng thử nhưng mà cái xích sắt mảnh nhỏ không thể so sánh với cái dây thép thô to, chủ yếu nhất chính là… nó còn có chút lạnh.
Sở Du Ninh im lặng một lát, cái kiểu trói sắc tình này… không phải là phong cách của tiến sĩ K.
Bỗng nhiên, dưới chân Sở Du Ninh mất đi trọng lượng, cơ thể của cô nổi lên dưới sức mạnh của sợi dây kim loại*. (*giống kiểu quả bóng lơ lửng có sợi dây buộc cho trẻ con túm đi)
Tiến sĩ K cũng không nhìn Sở Du Ninh, mà là đi tới chỗ thang máy mở ra, dây kim loại cũng kéo theo Sở Du Ninh đi cùng.
Cảm nhận được dây thừng cọ xát chỗ tiểu huy*t, Sở Du Ninh mím môi kẹp chặt chân, cô nhìn về tiến sĩ K mặt không biểu tình, đừng tưởng cô không biết là sợi dây thừng kim loại này có liên quan đến cảm giác của hắn, mặc dù hắn có giả bộ nghiêm túc thì cũng không thay đổi được chuyện hắn sờ tiểu huy*t của cô bằng dây thừng!
Tiến sĩ K chú ý tới ánh mắt trách móc của Sở Du Ninh hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Điều này là chuẩn bị để thu thập tế bào cải tạo.”
Sở Du Ninh lạnh lùng nhìn tiến sĩ K, tin anh mới gặp quỷ!
Ai ngờ tiến sĩ K cũng lạnh lùng nhìn lại, đột nhiên cơ thể của Sở Du Ninh căng cứng, tên khốn K này!
Một đoạn kim loại hình quy đ*u mọc ra từ dây thừng chỗ miệng tiểu huy*t của cô, chạm tới tiểu huy*t hình.
Sở Du Ninh mím môi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: “Tôi nói rồi, tôi có thể tự mình làm!” Nhưng tiến sĩ K căn bản cũng chẳng để tâm tới cô
đang kêu gào.
Sở Du Ninh tức giận, nếu đã như thế…. Sở Du Ninh đột nhiên thả lỏng cơ thể, sau đó hai chân khó nhịn cọ xát cái dây thùng kim loại và cái quy đ*u kim loại kia, còn rất thoải mái. Nhìn thấy thân thể của tiến sĩ K càng ngày càng căng cứng, Sở Du Ninh lạnh lùng cười.
Lúc cô cảm thấy hành động trả thù của mình có hiệu quả không tệ thì cái quy đ*u kia bỗng nhiên to ra rồi đâm vào tiểu huy*t của cô!
“A!” Sở Du Ninh đột nhiên ưỡn thẳng sống lưng, quá đột ngột! Cô vừa hoảng sợ vừa sướng.
Nói thật, cô cảm thấy dị năng hệ kim có chút nghịch thiên, cái này có khác gì xúc tu đâu! Khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là, kim loại của người khác thì không thể nối liền cảm xúc với dị năng giả, nhưng mà tiến sĩ K lại có thể.
Hai người chen chúc trong thang máy chật hẹp, Sở Du Ninh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của hắn, nhưng mà thứ cắm ở trong tiểu huy*t của cô lại không phải là cái côn th*t nóng như nhiệt độ cơ thể của hắn, mà lại là một đoạn kim loại.
Sở Du Ninh âm thầm nghiến răng, nếu như biết hắn có lòng dạ hẹp hòi như thế thì lần trước cô chơi tàn nhẫn hơn một chút.
Sở Du Ninh kẹp tiểu huy*t oán hận nghĩ, nhưng mà cái côn th*t kim loại kia bắt đầu chậm rãi chuyển động, đúng vậy chuyển động, nhưng như một con sâu, tuy động tác có chút chậm nhưng mà rất có cảm giác tồn tại.