Cả người Sở Du Ninh nhũn ra, đầu óc có chút dính đặc lại không suy nghĩ được gì, không phải cô không hiểu việc đời mà là trường hợp này quá lớn, thây ma không ít hơn 450 vạn con, thế mà cuối cùng chỉ còn dư lại khoảng một ngàn…
Không đến thời gian ba ngày đã tạo ra một ngàn thây ma cấp 9 và một thây ma cấp 10, mà tất cả đều là do Diệp Thần…
Lấy ra bất kỳ một con nào trong số này cũng đủ khiến thế giới chấn động, mà Sở Du Ninh lại tận mắt thấy một màn này, quan trọng nhất là Diệp Thần làm như vậy chỉ để thỏa mãn một cái yêu cầu nho nhỏ của cô…
Sở Du Ninh ù ù cạc cạc quay về căn cứ, nhìn thấy Cố Đông phong trần mệt mỏi với vẻ mặt ngưng trọng đi tới, lúc anh nhìn thấy cô thì bước chân hơi dừng sau đó đột nhiên xông tới ôm chặt cô.
Sở Du Ninh theo bản năng ôm lại anh.
“Em đã đi đâu vậy?” Cố Đông trầm giọng hỏi, Sở Du Ninh há miệng thở dốc muốn trả lời, nhưng giọng Cố Đông lại run rẩy tiếp tục nói: “Bọn họ nói em mất tích, tìm toàn bộ căn cứ cũng không tìm được! Là Cố Nam đã trở lại sao?” Sở Du Ninh hơi ngừng lại: “Anh… chuyện ở bên đó xong rồi sao?”
“Sắp kết thúc rồi, anh không ở đấy cũng không sao cả.” Nhìn Sở Du Ninh đúng là không có việc gì, phía sau còn có Diệp Thần đi theo, Cố Đông mới nhẹ nhàng thở ra: “Lần sau đi ra ngoài thì nói một tiếng, tốt nhất mang theo người bên cạnh.”
Mang ai bây giờ, tình huống đó mà đem theo người đi thì chắc chắn Diệp Thần cũng không có khả năng để cho bọn họ còn sống mà quay về, Sở Du Ninh quay đầu lại nhìn Diệp Thần, rồi lại nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Cố Đông, anh… không phải vẫn luôn tìm cô ba ngày chứ…
Sở Du Ninh thở dài kéo Cố Đông trở về, tuy rằng cô mất tích ba ngày, nhưng đội kiến trúc vẫn tiến hành đâu vào đấy, dưới sự trợ giúp của tiến sĩ K, trung tâm thành phố dưới lòng đất đã xây dựng xong, khu dân cư bên trên cũng đã xong một phần, đặc biệt là dinh thự thủ lĩnh, đến cả trang trí cũng xong luôn rồi, hiệu suất này đúng là kinh người. Sở Du Ninh cũng không khách khí, kéo Cố Đông trở về dinh thự thủ lĩnh, chọn bừa một căn phòng rồi kéo anh vào, nhìn một lượt thì căn phòng có vẻ giống như phòng dành cho khách nhưng mà bài trí rất có phong cách, Sở Du Ninh đẩy Cố Đông vào phòng tắm, ghét bỏ phải chờ đợi việc đổ đầy nước vào bồn tắm cho nên đã trực tiếp đẩy Cố Đông tới bên dưới vòi hoa sen.
Mở vòi hoa sen ra, ngay lập tức dòng nước đã làm hai người ướt nhẹp, Sở Du Ninh gấp không chờ nổi hôn lên. Cố Đông vội vàng ngăn cô lại: “Anh… bẩn…”
Sở Du Ninh hơi khựng lại, nhìn đôi mắt đen của hắn, cô biết, ý của anh chính là anh đã chạm vào Cố Nam, cho nên… Anh đã bị ô uế…
“Không.” Sở Du Ninh cười, kiên định ngậm lấy môi anh: “Ở trong lòng em, anh là người sạch sẽ nhất!”
Sở Du Ninh có nhiều người đàn ông bên cạnh, mỗi một người đều không dễ chọc, hơn nữa bọn họ đều biết tới sự tồn tại của đối phương, cho nên làm việc mà không cẩn thận là dễ bị lật xe.
Tuy rằng thời đại bây giờ chính là như vậy, ai cũng không quá tích cực, cũng chính là thời đại này cho nên đàn ông mới không cảm thấy có lỗi nếu như rời khỏi người phụ nữ của mình.
Cho nên… cho dù suy xét từ góc độ nào đi chăng nữa thì Sở Du Ninh cũng phải nghĩ cách mượn sức bọn họ, làm cho mỗi người bọn họ đều cảm thấy mình mới là người đặc biệt nhất trong lòng cô, đây chính là cách tốt nhất.
Lời ngon tiếng ngọt thì tất nhiên không chỉ có mỗi đàn ông nói cho phụ nữ, mà người phụ nữ cũng nên lựa lúc thích hợp mà nói sẽ có tác dụng đánh thẳng vào trái tim của đối phương.
Sở Du Ninh thâm tình hôn Cổ Đông, lúc đầu Cố Đông còn có chút cứng ngắc, nhưng với nụ hôn của cô cuối cùng anh cũng không kiềm chế nổi mà chìm đắm vào nó.
Sở Du Ninh vừa hôn anh vừa nhẹ nhàng cởi quần áo hai người, nụ hôn của Cố Đông rất ngây thơ, bằng với kinh nghiệm thân kinh bách chiến của Sở Du Ninh mà nói thì có lẽ đây là nụ hôn đầu của anh, Sở Du Ninh hơi mỉm cười, giống như khen thưởng mà nhẹ nhàng liếm môi dưới của anh.
“Trong miệng anh giống như có hương thơm thanh thanh ấy…” Sở Du Ninh môi chạm môi, trong mắt trìu mến khen anh: “Em rất thích…”
Cố Đông không nghĩ Sở Du Ninh sẽ nói như vậy thế cho nên anh đỏ mặt.